Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy.
Sự im lặng bao trùm giữa hai người họ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn mới nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Trời tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi hẵng đi.”
Lần này không biết vì sao, Minh Lan Nhược đột nhiên không muốn từ chối hắn nữa. Nàng yên lặng đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, quay lưng về phía hắn: “Ngủ đi.”
Thương Kiều nhìn tấm lưng thon thả của nàng, nhẹ nhàng nằm xuống, hắn không quan tâm đến tư thế cứng ngắc của nàng, ôm nàng vào lòng.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Hắn vùi mặt vào hõm cổ mềm mại của nàng, tìm một tư thế thoải mái.
Minh Lan Nhược làm sao có thể đẩy hắn ra được?
Nàng nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ rách nát, mưa lạnh đang rơi xuống. Mùi thơm thoang thoảng của Tịch Mai và mùi trầm yên của người sau lưng đang quyện vào nhau rồi thấm vào từng hơi thở của nàng.
Nàng khẽ thở dài, quên đi, cứ để đó đi. Tạm thời gác lại những chuyện trần tục đó đi, chuyện tình cũ hận mới.
Ở đây chỉ có nàng và hắn, cứ coi như là một giấc mộng cũ ngày xuân vậy.
Nàng tưởng mình sẽ không ngủ được nhưng sau khi nghe hơi thở thanh lãnh và vững vàng của người sau lưng, Nàng cũng chìm vào giấc ngủ một cách từ từ.
Ngọn lửa nhảy múa phản chiếu hình ảnh hai ngươi đang ôm sát nhau, tựa như uyên ương đang ôm ấp vậy.

Sáng hôm sau, Minh Lan Nhược bị thanh âm kim loại va chạm đánh thức.
Nàng mơ màng ngồi dậy xoa hai mắt, lại phát hiện ra Thương Kiều vẫn luôn cảnh giác vậy mà lại không có động tĩnh gì.
Trong lòng nàng cả kinh, vội giơ tay sờ trán Thương Kiều thấy hơi nóng, còn bị sốt nhẹ nhưng tổng thể nhìn qua vẫn rất tốt.
Nhìn qua thì có vẻ là do nàng thi châm và cho hắn uống thuốc an thần nên mới có thể ngủ sâu như vậy, thôi thì cũng coi như là chuyện tốt.
Nàng nhìn thiếu niên Thương Kiều an tĩnh vô hại nằm bên người, trong ánh mắt hiện lên nét phức tạp.
Vậy mà hắn lại ôm nàng ngủ cả một đêm…
Mà nàng cũng ôm eo của hắn, chôn cả người lẫn khuôn mặt mình trong lồng ngực hắn ngủ đến an tâm.
Khuôn mặt thanh diễm của Minh Lan Nhược đỏ lên, rối rắm che kín mắt mình lại.
Ôi, nhất định là do hắn là “Thái giám” nên mình mới an tâm như vậy, hơn nữa trời vừa tối còn đổ mưa, hắn lại là người bệnh, nếu trong lúc xuống núi xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Tìm được lý do cho mình xong thì tâm tình nàng cũng bình tĩnh lại.
“Keng!” Bên ngoài đột nhiên lại mơ hồ truyền tới thanh âm vũ khí va chạm.
Nàng cảnh giác xách váy đứng dậy, quyết định tới trước xem thử xem đã xảy ra chuyện gì, mong là không phải có người tới ám sát!
Minh Lan Nhược bước ra khỏi viện nhỏ, theo âm thanh đi từ chỗ sâu trong rừng Tịch Mai phát ra ngoài.
Không quá lâu nàng đã thấy ở phía xa có năm, sáu Cẩm Y Vệ tay cầm Tú Xuân đao đang triền đấu với ba tên mặc áo lam.
Minh Lan Nhược cảm thấy mấy tên mặc áo lam đó sao mà cực kỳ quen mắt.
Nàng tiến lên thì vội ngẩn người, ba kiện y phục màu lam kia chẳng phải là chế phục mới nhất của Điệu Vương phủ nàng dành cho gia đinh hộ viện đây sao!
Thanh kiếm của người cầm đầu như du long bức cho hai ba người Cẩm Y Vệ liên tiếp bại lui kia không phải là Trần Ninh thì còn có thể là ai đây?
Minh Lan Nhược không nhịn nổi kinh hãi!
Tuy rằng Vương ma ma có nói bà ta mua mấy người gia đinh kiêm hộ viện toàn bộ toàn là người có công phu.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ được rằng võ nghệ của bọn Trần Ninh gần như hoàn toàn áp chế Cẩm Y Vệ, chỉ vì không có ý định muốn giết người thấy máu nên những Cẩm Y Vệ đó mới có thể còn sống, nếu không thì trên đất đã sớm chất đống thi thể rồi.
Minh Lan Nhược nhìn một lúc, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét trầm ngâm.
Nhìn qua thì có vẻ như nhóm Trần Ninh chỉ muốn đánh rơi vũ khí của nhóm Cẩm Y Vệ mà thôi.
Đột nhiên nàng đi tới cất cao tiếng: “Trần Ninh, dừng tay!”
Trần Ninh nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì cả kinh, vội thu tay: “Đại tiểu thư!”
Thấy Trần Ninh thu tay, hai hộ viện khác lúc này mới thả Cẩm Y Vệ bị bọn họ áp chế ra.
Trần Ninh xông tới, vẻ mặt nôn nóng đánh giá Minh Lan Nhược từ trên xuống dưới một lần: “Đại tiểu thư người không sao chứ, một đêm người không về, cũng không có tin tức, mọi người trong phủ đang rất lo lắng tìm người đấy!”
Minh Lan Nhược nhìn ra lo lắng và chân thành tha thiết từ trong ánh mắt Trần Ninh.
Chỉ là…
Người hầu mới tới không bao lâu, lấy đâu ra lo lắng thật tình cho một người chủ tử xa lạ như nàng chứ?
Nàng nheo mắt lại nhàn nhạt hỏi: “Sao các ngươi tìm được nơi này?”
Trần Ninh cứng người hàm hồ nói: “Thì hỏi mọi người trên đường từ cửa cung đi ra, chậm rãi rồi cũng có manh mối nhưng Cẩm Y Vệ không cho chúng ta vào trong tìm ngài cũng không nói rõ lý do vì sao nên trong lúc nhất thời sốt ruột chúng ta mới động thủ.”
Minh Lan Nhược không bóc trần lời nói dối của hắn ta mà chỉ hơi mỉm cười: “Được rồi, ta không sao, chỉ là ra cửa bồi Thiên Tuế Gia đạp thanh chẳng may gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên chưa kịp truyền tin, Tiểu Hi không sao chứ?”
“Tiểu thiếu gia rất lo lắng cho người.” Trần Ninh gật đầu.
Minh Lan Nhược lại nhìn mấy người Cẩm Y Vệ đang chật vật vạn phần: “Là chủ tử của các ngươi bảo các ngươi thủ hộ ở chỗ này?”
Nàng vốn cho rằng xe ngựa ở dưới chân núi, trời tối không tiện xuống núi nên mới nghỉ ở chân ở viện tử bỏ hoang ở chỗ sâu trong rừng Tịch Mai này.
Lại không ngờ rằng hóa ra người của Thương Kiều lại thủ hộ ở nơi gần như vậy.

Ads
';
Advertisement