Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong cuộc tranh chấp gay gắt và chán nản này, Thương Kiều lười biếng nhìn Minh Lan Nhược, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nhẫn ngọc, thản nhiên suy nghĩ…
Mấy ngày nay không nhìn thấy nàng, chẳng lẽ là tức giận vì ngày đó cãi cọ rồi động thủ ở cung hoàng hậu?
Hôm nay cả người nàng như một nhất phẩm Vương phi, đoan trang ưu nhã, lại còn vô cùng đáng yêu.
Hắn khẽ nở nụ cười, thật đúng là đồ ác quỷ không có đạo đức, rõ ràng không làm được gì nhưng vẫn nghĩ đến đôi mắt ướt sũng của nàng.
Minh Lan Nhược bị ánh mắt tà quỷ yêu dị của Thương Kiều nhìn tới dựng cả tóc gáy.
Trước mặt bao người, sao hắn lại nhìn nàng như vậy?
Nàng chỉ lạnh mặt, đặt toàn bộ lực chú ý lên trên đầu Chu Sâm.
Nàng có một trận ác chiến cần đánh! Không rảnh mà để ý đến hắn!
Thương Kiều nhìn thấy Minh Lan Nhược không để ý đến mình, hắn nhếch môi cười đầy ẩn ý.
A, xem nha đầu này diễn kịch cũng không tệ.
Mà lúc này, Võ Dũng Hầu Chu Sâm nghe thấy Minh Lan Nhược lên tiếng, cuối cùng cũng không còn đập đầu “rầm rầm” xuống sàn nữa.
Ông ta quay mặt lại, hung dữ trừng mắt với Minh Lan Nhược: “Không phải ngươi, tiện nhân không biết giữ nữ tắc thì còn là ai nữa!”
Tả Đô Ngự Sử nheo mắt, lập tức trầm giọng quát lớn: “Võ Dũng Hầu, chú ý lời nói, vị này là Điệu Vương phi do Bệ hạ thân phong, ngươi vô lễ như vậy là không để Bệ hạ để vào mắt?”
Chu Sâm trừng mắt nhìn ông ta: “Đám văn quan các ngươi ít nhai từng chữ đi, chẳng lẽ Bệ hạ biết nàng ta hạ tiện như vậy sao?”
Vừa dứt lời, ông ta nhìn Minh Lan Nhược với biểu cảm khinh bỉ: “Điệu Vương phi gì chứ, hạ tiện vô sỉ, đâu có thể trông như tiểu thư khuê các, đáng lẽ phải bị dìm xuống ao… á!”
“Bốp!” một tiếng, một chiếc giày thêu đột ngột và chính xác, ném mạnh thẳng vào mặt ông ta.
Nhất thời cả triều đình yên tĩnh lại, lạnh ngắt như tờ.
Minh Lan Nhược thản nhiên buông tay ném giày xuống, mỉm cười: “Chu đại nhân, bình tĩnh lại chưa?”
“Ngươi ngươi ngươi … lại dám lấy giày ném lão tử!” Chu Sâm che mặt có in dấu giày, tức giận gầm lên.
Cả đời này chưa từng bị giày của nữ nhân ném vào mặt, lại còn trước mặt Hoàng đế, thật là vô cùng nhục nhã!
Minh Lan Nhược thản nhiên cười lạnh: “Trước mặt Bệ hạ, ngươi ăn nói tục tĩu, không cần thể diện, ta cũng không phải tiểu thư khuê các, chúng ta không cần thể diện nữa, có phải nên đánh một trận trước mặt mọi người không?”
Thích mắng nàng lắm phải không, hôm nay nhất định phải lột da lão già này!
Các vị văn thần có mặt ở đây tuy hết lòng tin vào chi đạo Khổng Mạnh, coi trọng nữ đức nhưng lúc này cũng không nhịn được mà âm thầm ủng hộ cho sự mạnh mẽ của Minh Lan Nhược.
Vô lễ thì phải trị bằng vô lại!
“Hỗn xược…”.
“Đồ tiện nhân, chính ngươi hại muội muội ta, còn dám hãm hại lão phu, ngươi đáng chết!” Vẻ mặt Chu Sâm hung tợn giơ nắm đấm lao về phía Minh Lan Nhược.
Một đám văn thần hoảng hốt, vội vàng cố gắng ngăn Chu Sâm lại: “Nhanh nhanh ngăn ông ta lại!”
Các văn thần xông lên ôm vai, ôm eo, vây Chu Sâm thật chặt, còn có cả vị lão gia huân quý đến cáo trạng vì nữ nhi cũng lén lút nhân cơ hội giẫm lên chân Chu Sâm!
Chu Sâm nào dám thật sự ra tay với những vị văn quan quyền cao chức trọng này, tất nhiên không tránh khỏi bị chịu thiệt.
Võ tướng phe Chu Sâm thấy vậy, lập tức cũng xông lên: “Đám người thối tha các ngươi, đang bắt nạt võ tướng chúng ta không dám làm gì các ngươi sao?”
Một đám văn võ đại thần áp mũ chỉnh tề trong nháy mắt đánh lên, xô xát lẫn nhau!
Minh Lan Nhược lấy tay áo che miệng, mỉm cười nhìn cảnh hỗn loạn này, ai nói quân tử động khẩu không động thủ?
Mọi người trong lòng có tức giận, có thù báo thù, chẳng phải rất tốt sao?
“Dừng tay! Dừng tay!” Minh Đế tức giận đập bàn đứng dậy.
Tuy rằng các đại thần lên triều cũng từng vì các loại chuyện khác nhau mà mắng chửi hoặc không cần giữ ý mà xé rách mặt mũi với nhau nhưng để náo loạn lớn như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Nhưng lời nói của Minh Đế bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào, cảnh tượng hỗn loạn này khiến lão ta muốn hộc máu.
Cho đến khi “Choang!”
Một tiếng vỡ của chiếc chặn giấy bằng sứ, thanh thúy sắc bén vang lên, trong nháy mắt trấn áp mọi người ở đây, các văn võ đại thần cùng dừng động tác.
Giọng nói lạnh lùng thô bạo của Thương Kiều vang lên: “Tất cả im miệng, ai dám thất lễ trước điện nữa, lôi xuống hết, mỗi người một trăm roi!”
Vừa dứt lời, Cẩm Y Vệ cầm tú xuân đao lập tức xếp hàng vào điện, trong nháy mắt không khí trở nên nghiêm trọng.
Lúc này, một đám văn võ quan viên rất ngoan ngoãn, tự lui về vị trí của mình, lén lút chỉnh lại y quan xộc xệch.
Chu Sâm không cam lòng mà trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược.
Ánh mắt lạnh lùng của Thương Kiều rơi xuống dưới váy Minh Lan Nhược, tuy nàng vừa rồi thu chân rất nhanh nhưng ở góc độ của hắn vẫn thoáng thấy bàn chân nhỏ như bạch ngọc của nàng, lén lút co lại trên mu bàn chân kia.
Hắn khẽ tặc lưỡi, nàng thật sự càng ngày càng phóng túng… rất mê người.
Minh Đế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ âm thầm thấy may mắn còn có Thương Kiều ở đây, mới trấn áp được quần thần.
Thương Kiều đúng là bảo bối của lão ta.
Nhưng Minh Đế còn chưa kịp thở ra, giọng nói lạnh nhạt của Minh Lan Nhược vang lên:
“Bệ hạ, ngài đã thấy, Võ Dũng Hầu gia khẳng định là thần nữ hãm hại Hoàng hậu, lại vì Chu đại tiểu thư – Chu Trường Nhạc có mâu thuẫn với các cô nương nhà Từ gia, Mạc gia nên mới để sát thủ ra tay với chúng thần ở lễ hội hồ Khai Xuân!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất