Minh Đế không kiên nhẫn mà đập bàn quát: “Võ Dũng Hầu không phải đã nói, Hổ Bí đại doanh của hắn không thiếu một binh sĩ nào, những lệnh bài đó là giả!”
Minh Đế nhìn Minh Lan Nhược thật sự là tức giận mà không có chỗ trút, tất cả đống hỗn loạn này là do nàng!
Chu Sâm có Hoàng đế chống lưng, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Đúng là có người hãm hại lão phu!”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Được, coi như Hổ Bí đại doanh không thiếu binh sĩ nhưng thuyền vận chuyển binh lính là do Hoài Vũ tướng quân Chu Đồng Thần quản lý, thậm chí toàn bộ trị an của hồ Khai Xuân cũng do hắn ta phụ trách!”
“Thần nữ nghĩ không ra ngoại trừ hắn ta thì còn ai có bản lĩnh thông thiên để đưa một đám binh sĩ đeo lệnh bài nhà họ Chu vào đó!”
Đại Lý Tự khanh sáng mắt lên, ông ta đỡ lại chiếc mũ bị lệch khi đánh nhau, bước lên chắp tay: “Bệ hạ, Điệu Vương phi nói có lý, nếu có người có thể qua mặt các cấp quản hạt để điều động quân sĩ trong kinh thành, vậy đối phương muốn để quân sĩ tấn công vào hoàng thành, tạo phản cũng dễ như trở bàn tay!”
Tả Đô Ngự Sử và những người khác, ai mà không phải là lão hồ ly lăn lộn trong triều nhiều năm, vội vàng tiến lên châm ngòi, thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ minh xét!”
Từ xưa đến nay, Hoàng đế kiêng kỵ nhất là “tạo phản” và “tự ý điều động quân sĩ”, Minh Đế lại càng là người đa nghi!
Lão ta nhìn Chu Sâm với ánh mắt hơi khác thường.
Chu Sâm lập tức nhận ra, ông ta quỳ “bịch” một tiếng xuống đất, mắt hổ trợn tròn: “Bệ hạ! Thần trung thành và tận tâm hơn hai mươi năm, là người một tay nâng đỡ thần!”
Nhưng các văn thần nào chịu buông tha ông ta, thi nhau dẫn chứng kinh điển, lấy chuyện Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận vốn là tâm phúc của Hoàng đế tiền triều, kết quả cuối cùng khoác hoàng bào, tạo phản để nói chuyện.
Các võ tướng lại chỉ vào mũi các văn thần mắng bọn họ không có ý tốt.
Minh Đế cau mày, lén nhìn Thương Kiều, thấy Thương Kiều không biết đang nhìn chằm chằm xuống đất suy nghĩ gì, dù sao cũng không để ý đến lão ta.
Minh Đế càng bất lực, cau mày, do dự không quyết.
Minh Lan Nhược ngược lại cảm nhận được ánh mắt Thương Kiều đang nhìn làn váy mình, nhìn đến mức cả người nàng không thoải mái.
Nàng dứt khoát nheo đôi mắt sáng ngời lại đột ngột nói thêm một câu:
“Bệ hạ, coi như binh lính không phải của nhà họ Chu nhưng Chu Hoài Vũ tướng quân thất trách để sát thủ và binh lính không rõ lai lịch vào thuyền vận chuyển binh lính, suýt nữa hủy hoại lễ hội Khai Xuân cầu phúc của Bệ hạ, là lỗi lầm rõ ràng!”
Câu nói này khiến Minh Đế nhớ đến việc lão ta cho Khâm Thiên Giám làm nghi lễ cầu phúc này là vì thiên tượng dị thường, Hoàng hậu sinh ra ác thai!
Nhà họ Chu thật là không biết điều!
Minh Đế lập tức sa sầm mặt, đứng dậy: “Hoài Vũ tướng quân Chu Đồng Thần sơ suất dẫn đến vụ án này, cách chức điều tra, giam vào thiên lao, sau khi điều tra rõ phải báo cho Cửu Thiên Tuế!”
Minh Lan Nhược cúi đầu lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
Nàng đã nói thì sẽ khiến nhà họ Chu trả giá thật lớn, cũng sẽ khiến bọn họ mất một miếng thịt.
Thương Kiều ngồi trên cao, thấy mũi chân nhỏ trắng nõn như măng của nàng đắc ý gõ nhẹ xuống đất, giống như một con mèo vừa thực hiện được chuyện xấu, hắn không nhịn được cũng nheo mắt lại.
Lát nữa sẽ nắm lấy móng vuốt của con mèo này mà thưởng thức, không biết nàng sẽ hoảng hốt như thế nào.
Hôm nay màn biểu diễn của nàng cũng rất xuất sắc.
Lại có thể đoàn kết đám văn thần lòng dạ khó lường này, đối phó với nhà họ Chu.
Chu Sâm thực sự không thể tin vào tai của mình, rõ ràng hoàng đế đã hứa hẹn sẽ nể mặt việc muội muội của ông ta bị cấm túc nên coi như việc này chuyện lớn hóa chuyện nhỏ!
Nhưng tại sao kết quả lại biến thành tiện nhân Minh Lan Nhược kia vừa xúi giục vài câu thì bệ hạ đã giam giữ trưởng tử có năng lực nhất của ông ta rồi?
“Bệ hạ! Bệ hạ ơi, ngài không thể làm như vậy được!” Chu Sâm hô to, lại bị Cẩm Y Vệ ngăn lại, Minh Đế phất tay áo bỏ đi.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì bãi triều!” Giọng nói bén nhọn của Hòa công công vang lên.
Cẩm Y Vệ như hổ rình mồi, Chu Sâm chỉ có thể dùng ánh mắt ác động lườm Minh Lan Nhược, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân, ngươi dám hại người của ta, ngươi cứ chờ đấy cho ta!”
Nói xong, ông ta sải bước ra ngoài.
Minh Lan Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh mỉm cười, đôi mắt lạnh lẽo lạ thường: “Võ Dũng Hầu đi thong thả.”
Nàng cố tình đi chậm hơn mọi người một chút, ngồi xổm xuống đeo tất vào. Lúc nãy khi nàng cởi giày ném Chu Sâm đã không cẩn thận làm tất bị tuột xuống.
Nhưng ngay sau đó, trước mặt nàng xuất hiện một bóng người cao lớn lạnh như băng, bóng của hắn che khuất cả cơ thể nàng.
Một chiếc giày thêu được đưa tới trước mặt nàng.
Cơ thể Minh Lan Nhược hơi cứng lại, nhận lấy chiếc giày, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn Thiên Tuế Gia, thần nữ xin cáo lui.”
Nàng vừa mới đứng dậy thì đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, thế mà lại bị Thương Kiều chặn ngang ôm lấy. Hắn bế nàng về chỗ ngồi của hắn, đặt nàng lên đùi.
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Lan Nhược tức khắc thay đổi, theo bản năng nhìn chung quanh.
Người này điên rồi, lại dám ôm nàng giữa đại diện thế này, lỡ như bị ai nhìn thấy…
“Sợ gì, cũng không phải ta và ngươi đang yêu đương vụng trộm mà?” Thương Kiều cười như không cười nhìn tiểu Vương phi trong ngực mình, thuận tay nắm lấy bàn chân mảnh khảnh trắng như tuyết của nàng.
Minh Lan Nhược không muốn để ý tới hắn, định rút bàn chân nhỏ của mình về lại bị hắn giữ chặt chân ngọc không buông tay.
Thương Kiều đột nhiên khép ngón tay lại, ôm lấy bàn chân mềm mại của nàng trong lòng bàn tay.
Hắn chậm rì rì hỏi: “Hôm ấy ngươi đặt lệnh bài của Dũng Sĩ doanh Chu gia trên thi thể sát thủ và binh lính, mục tiêu không phải là thật sự đánh đổ Chu gia chứ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất