Minh Lan Nhược - FULL

Sau khi tiến cung, tiểu thái giám dẫn nàng đi một mạch đến Chính Đức Điện.
Chính Đức điện cũng không phải đại điện chính thức lúc triều hội, mà là nơi bình thường Hoàng đế thường nghị sự cùng những lão nội các.
Nhìn khí sắc Minh đế cũng coi như không tệ, ngồi trên long kỷ, quan văn quan võ phân biệt rõ ràng đứng ở hai bên.
Người bên trái mặc một thân nhung trang, phía trên là râu quai nón đại Hán, vị đó là Dũng Vũ Hầu gia: Chu Sâm, phụ thân của Chu Trường Nhạc.
Về phần Cửu Thiên Tuế Thương Kiều.
Cả triều văn võ chỉ có mình hắn lười biếng ngồi trên cái ghế chạm khắc Bát Tiên ở trước mặt hoàng đế, thân mang mãng bào đỏ như máu và đeo đai lưng ngọc bích.
Trông không giống như đang bảo vệ Hoàng đế, mà giống Thái Thượng Hoàng hơn.
Nàng không nhìn hắn, chỉ rũ mắt tiến lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ, Cửu Thiên Tuế.”
“Đứng dậy đi.” Hoàng đế phất tay.
Sau đó lão ta ho khan một tiếng: “Đã đủ người rồi, trẫm để các ái khanh tới chính là để giải khai những hiểu lầm, từng người phát biểu ý kiến của mình.”
Minh Lan Nhược nghe xong đã biết Minh đế làm vậy là muốn che chở Chu gia, không thì không thể đem chuyện này hóa thành “hiểu lầm” được!
Nàng nheo con ngươi lạnh lẽo lại, chuyện này có thể không phải do Hoàng đế.
Quả nhiên, Đại Lý Tự Khanh đã lao ra, tức giận hành lễ với Hoàng đế: “Bệ hạ, đây là hiểu lầm gì vậy, rõ ràng Chu gia tự ý phái người điều động quân sĩ kinh thành và sát thủ, ban ngày ban mặt mà có ý đồ sát hại gia quyến của thần!”
Ông ta có ba nam tử một nữ tử, Từ Tú Dật như ngọc quý trên tay ông ta, lại suýt chết trong tay Chu Gia, làm sao không tức cho được.
Tả Đô Ngự Sử cũng bước lên trầm giọng nói: “Bệ hạ, trên người những hung thủ đó mang lệnh bài của Chu Gia, việc này cần phải tam ti hội thầm!”
Thứ nữ của ông ta cũng suýt bị giết ở hồ Minh Xuân, tuần này Chu gia thật sự giết người quá ngạo nghễ, rõ ràng là đang ỷ vào sự sủng ái của Hoàng đế mà không để các văn thần vào mắt.”
Minh đế sờ râu, ra hiệu bọn họ không cần nói nữa, nhìn về phía Chu Sâm: “Dũng Vũ Hầu nói thế nào?”
Chu Sâm đứng dậy, hung tợn nhìn về bên phía quan văn: “Bọn hỗn trướng các ngươi, lão tử muốn giết nữ nhi của các ngươi, sẽ để lệnh bài lên người những sát thủ đó chắc?”
“Rõ ràng là bị hãm hại, là nữ nhi của các ngươi xui xẻo bước lên con thuyền đó nên mới bị liên lụy!”
Nhìn bộ dạng thô lỗ trốn tránh trách nhiện của Chu Sâm, các quan văn tức giật đến run cả râu: “Ngươi ngươi ngươi… ngôn từ thật thô bỉ!”
Chu Sâm nhìn về phía Minh đế, quỳ “phịch” một tiếng xuống, ôm chân: “Bệ hạ, tất cả các quân sĩ đã đăng kí trong danh sách, không thiếu một người nào, lệnh bài trên thân những thi thể này nhất định là giả!”
Nói xong, ông ta ầm một tiếng, đập mạnh đầu xuống đất: “Muôi muội Chu hậu của thần ở trong cung hơn hai mươi năm, chăm chỉ tận tâm cai quản lục cung, sinh dục một nam một nữ, bây giờ bị gian nhân hãm hại nhốt trong cung, gian nhân kia lại tới đây muốn làm hại cả Chu gia của thần, bệ hạ người nhất định phải làm chủ cho chúng thần.”
Các văn thần bị hù dọa bởi iếng đập đầu “ầm ầm” gây rúng động kia.
Bình thường thì im hơi lặng tiếng nhưng chỉ cần một động tác, khí thế cũng đủ mạnh mẽ khiến người ta không dám nói lên lời.
“Được rồi được rồi, Chu ái khanh, mau đứng dậy, đã nói tất cả là hiểu lầm rồi!” Minh đế nhìn bộ dạng này của Chu Sâm cũng thật là đau đầu.
Vì chuyện Chu hoàng hậu bị nhốt, tên mãng phu này cứ hai ba ngày lại vào cung để nói lí lẽ với lão ta.
Chu Sâm là một gã dũng mãnh, hung hãn nhưng đầu óc lại sáng suốt, dễ nhìn thấu và điều khiển các tướng lĩnh gặp nạn trong triều tạm thời không muốn mất đi sự giúp đỡ của Chu gia.
Dù Hoàng đế có tin rằng Chu Sâm có khả năng nghênh ngang giết hại người nhà của các đại thần nhưng lão ta vẫn phải bảo vệ Chu gia.
“Gian nhân mà Dũng Vũ Hầu vừa nói đến, chẳng lẽ là ta?” giọng nói lạnh lẽo của Minh Lan Nhược vang lên.

Ads
';
Advertisement