Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Hi nhìn thư sinh Ẩn với vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: “Tiên sinh, suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của ta. Đi qua thôn này sẽ không còn cửa tiệm như thế nữa đâu. Rất nhiều người thích mẫu thân của ta đấy.”
Thư sinh Ẩn vô cảm nhìn chiếc bàn tính đang kêu leng keng trước mặt, nhìn tên nhóc đang có ý đồ bắt hắn làm phụ thân của mình.
Tên khốn nạn này cũng vô tâm như mẫu thân nó vậy, cho rằng thư sinh Ẩn hắn đây không biết võ, mà còn muốn quỵt luôn tiền dạy học của hắn!
Tám phần là còn đang nghĩ rằng nếu sau này thư sinh Ẩn là hắn mà dám làm trái lời hai mẫu tử kia, tên nhóc đấy sẽ dùng sức mạnh của mình để đánh thư sinh Ẩn đang là ‘kế phụ’ của cậu.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có mưu mô đen tối, bụng đầy mưu mô. Chậc, chậc, chậc, cái bụng đầy ý xấu này chẳng lẽ lại giống hắn sao?
“Tiểu Hi, con đang làm cái gì vậy!” Minh Lan Nhược dẫn người xông vào, xấu hổ ôm lấy Tiểu Hi.
Cảnh tượng xấu hổ đến mức khiến nàng muốn tìm một miếng đậu phụ rồi đập đầu vào mà chết luôn!
Chân trước nàng vừa từ chối lời tán tỉnh bằng hoa của thư sinh Ẩn. Chân sau tên nhóc thối Tiểu Hi đã đi nhờ người dắt nàng bỏ trốn rồi!
Điều này sẽ khiến mọi người nghĩ gì về nàng đây!
Thư sinh Ẩn cười như không cười nhìn Minh Lan Nhược: “Tiểu nương tử tới đón tiểu thiếu gia rồi sao?”
Mặt Minh Lan Nhược lúc đỏ lúc trắng, ôm lấy hài tử tự trấn tĩnh lại mình: “A, không biết hài tử này đã nói cái gì rồi, mong tiên sinh Ẩn không để trong lòng.”
Vừa rồi nàng còn mang vẻ cao lãnh mà cự tuyệt thư sinh Ẩn, giờ thì đã bị chính hài tử nhà mình vả mặt.
Thư sinh Ẩn cười nói: “Ta biết rồi.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía tiểu Hi: “Tiểu thiếu gia, bởi vì ta đã cứu được tiểu thiếu gia nên Vương phi mới cho phép ta ở lại vương phủ, tiểu thiếu gia mau về đi, đừng nhắc lại chuyện này nữa nhé.”
Tiểu Hi buồn bực nhìn hắn: “Tại sao lại không nhắc, người không thích nương ta vậy còn tặng hoa làm gì?”
“Tiểu Hi!” Minh Lan Nhược thấy xấu hổ muốn thăng thiên luôn rồi.
Thư sinh Ẩn nhìn đứa nhỏ, im lặng hồi lâu.
Ấm áp nổi lên trong đôi mắt dài hẹp của hắn, nhìn về phía Minh Lan Nhược, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là vì cỏ lau um tùm, trắng tựa như sương, người luôn mong nhớ, ở bờ bên kia. Nếu bước tới thì con đường phía trước sẽ rất dài và khó khăn.”
Có lẽ giữa hắn và người kia vẫn còn một chặng đường rất dài.
Minh Lan Nhược ngẩn người, nhìn thư sinh Ẩn, đáy lòng khẽ động, nam nhân này thật sự rất dịu dàng.
Tiểu Hi chưa từng nghe qua [Kinh Thi] nhưng đại khái có thể hiểu ra rằng tiên sinh dạy cậu học có thích mẫu thân cậu.
Cậu thở dài như ông cụ non: “Tiên sinh, ta nghe không hiểu, mẫu thân ta cũng không thích nam nhân văn thơ dài dòng đâu.”
Thư sinh Ẩn thản nhiên nói: “Vương phi đã nói rồi, ta dạy tiểu thiếu gia đọc sách, đợi nàng công thành danh toại, sẽ cưới cho ta một nương tử tốt.”
Tiểu Hi giờ mới hiểu ra, là mẫu thân cậu cự tuyệt thư sinh Ẩn.
Tiểu Hi đột nhiên hào sảng vỗ vai hắn: “Tiên sinh, đừng thất vọng, mỗi người sẽ có vận mệnh riêng, mẫu thân ta tìm cho ngài một nương tử tốt, vậy ngài cũng tìm cho mẫu thân ta một phu quân tốt đi.”
Thư sinh Ẩn đen mặt một giây, sau đó nhìn sang Minh Lan Nhược, mỉm cười miễn cưỡng: “Có lẽ không cần đâu.”
Minh Lan Nhược: “…”
Để nàng đi chết đi, sao nàng lại muốn ở đây nghe hai người nói chuyện kiểu này cơ chứ!
Cả đời này của nàng cũng chưa từng thấy mất mặt như vậy!
Nàng vội ôm lấy Tiểu Hi, quay người chạy trối chết.
Thư sinh Ẩn nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, không nhịn được cười, nhìn về phía Trần Ninh: “Chăm sóc tiểu thiếu gia cho tốt.”
Trần Ninh liếc thư sinh Ẩn một cái, giữa hai bên lông mày không giấu được vẻ khinh thường.
Một tên thư sinh chua ngoa nhấc tay không nổi, còn dám tặng hoa cho tiểu thư nhà hắn ta, rốt cuộc vì sao mà tiểu thiếu gia lại coi trọng hắn như vậy?
Chọn bừa một người trong Xích Huyết quân cũng tốt hơn hắn.
Trần Ninh xoay người rời đi, cũng không thèm chào một tiếng.
Hắn ta hoàn toàn không ý thức được, hắn ta đã coi Minh Lan Nhược thành đại tiểu thư nhà mình.
Thư sinh Ẩn trầm mặc nhìn bóng lưng tên người hầu trẻ, nhạy bén cảm nhận được tâm tình bất mãn của Trần Ninh đối với hắn.
Mặc dù Vương ma ma thường mua được võ nô nhưng thân hình của Trần Ninh cùng bước chân giống như từng huấn luyện nghiêm chỉnh, võ nghệ cũng không thua kém gì những Xưởng Vệ ưu tú.
Loại người như vậy làm sao có thể lưu lạc đến mức bán thân làm nô lệ?
Thư sinh Ẩn lạnh lùng mở miệng: “Kêu người điều tra lai lịch của Trần Ninh.”
“Vâng.” Một bóng đen biến mất không một tiếng động.

Mãi đến khi chuyện đã xảy ra được bảy ngày, Hoàng đế mới kết thúc cái gọi là nhịn ăn tu hành, rời Ngọc Thanh cung, ban hành chiếu chỉ.
Muốn chờ đám người Minh Lan Nhược tiến cung yết kiến.
“Bản án lớn như vậy, lại không bị đưa đến Đại Lý Tự và hình bộ, Ấn sát viện chờ tam thi hội thẩm nhưng lại tuyên mọi người tiến cung, rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ đang muốn làm gì vậy?” Xuân Hòa ngồi trên xe ngựa, buồn bực hỏi Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn tay trong gương, một thân phụ mệnh, thản nhiên nói: “Ta chẳng quan tâm hoàng đế muốn làm gì, nước tới thì đất ngăn, binh tới thì tướng cản.”
Hôm nay nàng không lột xuống một lớp da của Chu gia thì nàng không mang họ Minh!
Cùng lắm thì lợi dụng Thương Kiều, chẳng phải hắn nói không có hắn thì nàng không là cái gì sao, vậy nên phải lợi dụng hắn thật tốt!

Ads
';
Advertisement