Minh Lan Nhược - FULL

Trước khi hắn ta ngất đi, trong phòng chỉ có mấy người như vậy, không thể là của Mộc Đàm hay tiểu thái giám bên Thái tử chứ, họ đã bị đuổi ra ngoài tửu lâu.
Khi hắn ta mở mắt thì sự việc đã xảy ra, người của Đông Xưởng đã bao vây tửu lâu, hắn ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nheo mắt: “Mặc kệ là của ai, hiện tại, để giải quyết vấn đề nan giải của mẫu hậu, nhất định phải cưới được Minh Lan Nhược.”
Nếu sau này chứng minh đứa trẻ là của hắn ta thì tốt, nếu là của Thái tử, thì cứ nuôi dưỡng, khi lớn cứ đuổi đi xa là được.
Tuy hắn ta rất ghét thái tử nhưng chưa đến mức không thể chứa chấp được một đứa con ngoài giá thú không danh không phận.
Mộc Đàm thở dài: “Ngài thấy Cửu Thiên Tuế có giống như sẽ gả cháu gái ngoại cho ngài không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đờ, hừ lạnh một tiếng: “Phương pháp là do con người nghĩ ra, chỉ cần Minh Lan Nhược đồng ý, một người cữu cữu không có quan hệ máu mủ như hắn có thể làm gì?”
. . .
Minh Lan Nhược bước ra khỏi cung Hoàng hậu, Xuân Hòa lập tức lặng lẽ đi theo.
Nàng ấy thấy sắc mặt của tiểu thư nhà mình không tốt, cũng không hỏi nhiều.
Hai người lên xe ngựa, đi một đường trở về Điệu Vương phủ.
Đến khi đêm sâu dần, gần đến giờ cơm tối, Tề công công mới dẫn người đem rất nhiều đồ đến, mười rương lụa là gấm vóc, chưa kể đến các loại trang sức.
Minh Lan Nhược xem xong thì nhận hết, lại còn thản nhiên nói với Tề công công : “Cảm ơn.”
Nói xong, nàng xoay người định trở về phòng.
Tề công công sửng sốt, vội vàng tiến lên nhò giọng khuyên nhủ: “Đại tiểu thư của ta, Đốc chủ cũng là vì tốt cho người, lời nói không dễ nghe lắm nhưng người quả thực đã quá liều lĩnh, đừng giận nữa.”
Cửu thiên tuế cãi nhau với bảo bối của hắn, người chịu khổ lại là những đầy tớ như họ đó.
Hôm nay, Thiên Tuế Gia vừa trở về đã quái gở vô cùng, làm họ kinh hồn táng đảm.
Minh Lan Nhược cười, tâm bình khí hòa nói: “Ta không giận, ai giận người đó là chó, Tiểu Tề Tử, ngươi về đi, Cảnh Minh, tiễn khách!”
Cảnh Minh không khách sáo thô bạo đẩy Tề công công đang bất đắc dĩ ra ngoài: “Ngài đi cẩn thận nhé!”
Tiểu Tề Tử muốn khóc, trời ơi, đại tiểu thư ơi, người như này mà là không giận sao?
Vị ở Đông Xưởng kia còn đang đợi mình mang chút tin tức làm hắn vui vẻ hơn về, lần này thì tiêu rồi.
Xuân Hòa đi về phòng với Minh Lan Nhược, nhìn một phòng lấp lánh ánh vàng, phủ thúy bành ngọc xếp bằng hộp.
Nàng ấy do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, Đốc chủ ngài ấy… Ta thấy ngài ấy hẳn là có tình cảm với người.”
Nàng ấy tuy không có người yêu nhưng nàng ấy không chậm chạp ngốc nghếch giống Cảnh Minh.
Ánh mắt khi Cửu thiên tuế nhìn tiểu thư nhà mình, ánh mắt ấy, sự chiếm hữu đó, tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn hậu bối, tiểu thư cũng không phản kháng, chỉ im lặng, có thể thấy không ghét vị kia.
Mặc dù mối quan hệ như vậy làm người đời kinh ngạc nhưng chỉ cần tiểu thư vui, nàng ấy sẽ giúp tiểu thư đến cùng.
“Người đã không ghét Thiên Tuế Gia, sao không nói rõ lòng mình với ngài ấy, tránh được nhiều hiểu lầm.” Xuân Hòa cẩn thận khuyên nhủ.
Minh Lan Nhược nhìn Xuân Hòa, cười: “Xuân Hòa của ta quả nhiên thông minh nhất, cái gì cũng biết.”
Nàng lại cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài: “Sao ngươi biết ta chưa từng nói đây?”
Ngay khi vừa được giải trừ cấm túc, nàng đã nhiều lần đến gần hắn, cũng sớm đã bày tỏ nhưng hắn lại nghĩ sao?
Hắn cho rằng nàng vì muốn thoát khỏi cấm túc nên mới tỏ tình, chỉ sợ đến bây giờ cũng vẫn nghĩ vậy.
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Giữa chúng ta, không có thứ quý giá như niềm tin.”
Hắn đã quen với việc nắm quyền lực lớn, là Đốc chủ Đông Xưởng dưới một người trên vạn người, hắn muốn nàng trở thành vật trong tay hắn mới có thể yên tâm, mới sẽ không lo được lo mất.
Nhưng sau khi nàng bị hãm hại, bị giam vào thiên lao, hắn lại ôm Vân Nghê xoay người rời đi, nàng đã quyết định sẽ không trở thành vật trong tay của bất cứ kẻ nào, không bao giờ đặt sự sống còn của mình vào tay người khác.
Đó chính là… Khúc mắc giữa họ.
Xuân Hòa nhìn tiểu thư nhà mình, ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, người đã phải trải qua những gì… Người thật sự không giận sao?”
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc như nhìn thấy hồng trần trong ánh mắt của tiểu thư không giống một nữ tử đôi mươi.
Lại càng giống với một bà lão đã trải qua tất cả trong cuộc đời hơn.
Minh Lan Nhược chống cằm, đôi mày như tranh vẽ lạnh lùng nói: “Có gì mà phải tức giận, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ để cho cả triều đình văn võ biết, dù không có hắn thì cũng không ai có thể làm gì được ta, ngay cả Minh Đế cũng vậy!”
Kiếp trước Minh Đế chết, Thái Hậu mất, nàng đã chứng kiến tận mắt, thậm chí còn từng tham gia, là người tay đã nhuốm máu.
Vì vậy, nàng là người không có quan niệm gì về tôn ti trật tự hay vua tôi.
Thương Kiều nói không có hắn thì nàng không là gì cả, ai cũng có thể nghiền chết nàng.
Được, ở thời điểm đó thì đó chính là sự thật, nàng thừa nhận!
Lời của hắn chỉ làm nàng càng thêm quyết tâm nuôi lớn cánh chim của mình, phát triển thế lực của mình.
Hắn đã nghĩ như vậy về nàng thì từ hôm nay, nàng sẽ dùng hắn làm bàn đạp, mượn thế lực của hắn để bay lên cao.
Minh Lan Nhược mở sách Miêu y thư lục trên bàn, vừa uống trà vừa nhàn nhã nói: “Lãng phí chút thời gian này để cãi nhau với nam nhân, tranh sủng với nữ nhân, không bằng đọc sách nhiều hơn.”

Ads
';
Advertisement