Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Gả cho bản vương, ngươi trở thành trắc phi của bản vương thì đương nhiên cữu cữu ngươi sẽ không dám động đến ngươi.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm gật đầu: “Ừ, đến lúc đó, hãy để ta là kẻ đã phát hiện ra quỷ thai nói với bệ hạ rằng quỷ thai đã bị loại bỏ, Hoàng hậu nương nương đã dùng thân mình chịu thay mọi khổ đau của vạn dân vương triều Thiên Minh, giờ đã loại bỏ quỷ thai thay đổi xương cốt của thần tiên, đáng được vạn dân tôn kính, không những có thể được gỡ bỏ lệnh cấm, mà còn có thể nâng cao địa vị của nương nương!”
Ánh mắt đen láy như ngọc lưu ly của Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên hào quang rực rỡ: “Diệu kế, năm đó thật sự là bản vương đã coi thường ngươi, không ngờ ngươi lại là một nữ nhân họ Gia Cát*!”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, nhướng mày: “Đáng tiếc, ta vẫn chưa bị điên, thả một Hoàng hậu nương nương muốn lăng trì ta ra ngoài sao?”
Nàng phải khó khăn lắm mới giăng được cái bẫy này, khiến Hoàng hậu bị cấm túc mười năm, dù mang lại hậu quả không nhỏ là sự căm ghét của toàn bộ võ quan triều đình.
Nhưng, nàng không hối hận chút nào!
“Bản vương có thể bảo đảm nếu mẫu hậu ra ngoài, sẽ không làm khó ngươi nữa.” Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày, ngôn từ chính nghĩa nói.
Minh Lan Nhược không nhịn được bật cười: “Phì… ngươi cũng thật quá coi trọng bản thân rồi, ai mà không biết Tần vương chúng ta vô cùng hiếu thuận với mẫu hậu.”
Kiếp trước, trừ những việc quốc sự ra thì mọi việc Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe lời Chu Hoàng hậu hết.
Nhi tử hiếu thảo này của Chu Hoàng hậu, sau khi cưới Chu Trường Lạc, sủng thiếp trong nhà từng người từng người một đã bị Chu đại tiểu thư tra tấn đến chết.
Nhưng vì Chu Trường Lạc có sự ủng hộ của cô mẫu là Chu Hoàng hậu cho nên hắn ta chỉ giả vờ không thấy, chỉ cho người chôn cất các nàng ấy mà thôi.
Nàng nheo mắt lại, khinh bỉ nói: “Hoàng hậu nương nương là người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nếu như ngươi có thể khuyên được thì đã không có chuyện bà ta cấu kết với thái y trong cung gây hại cho ta.”
Từ khi nàng trở về từ núi Thang Tuyền mới có vài ngày đã suýt bị hại bao nhiêu lần? Lần nào không có dấu vết của Chu Hoàng hậu?
“Minh Lan Nhược, ngươi…” Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nàng vạch trần không thương tiếc, sắc mặt có chút khó coi, còn muốn biện minh điều gì.
Minh Lan Nhược bước gần đến bên hắn ta, thấp giọng ngắt lời: “Nhân tiện nói cho ngươi một chuyện, ta đã phải khó khăn lắm mới khiến Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, thả bà ta ra…”
Nàng ngước đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn ta, nói từng chữ một: “Ngươi, đừng, hòng!”
Nàng đã chịu đựng đủ sự tự cao tự đại của nam nhân này rồi, không ngại gì thẳng thừng làm rõ lập trường đối lập giữa họ.
Biểu cảm trên mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp biến đổi liên tục, giương giọng: “Minh Lan Nhược!”
Minh Lan Nhược chỉnh lại tóc mai có chút rối, thản nhiên nói: “Hét to như vậy làm gì, ta đâu có điếc, hợp tác giữa ta và ngươi đến đây là chấm dứt, muốn giết ta, cứ việc!”
Nói xong, nàng cầm lấy hòm thuốc quay lưng rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn bóng lưng nàng, giận dữ nói: “Minh Lan Nhược, làm việc phải chừa đường lui thì ngày sao mới dễ gặp lại, sau này dễ gặp lại, hay ngươi thật sự trông cậy vào Cửu Thiên Tuế sẽ che chở ngươi cả đời?”
Minh Lan Nhược dừng bước, lạnh lùng nói: “Dù sao ta cũng không trông cậy vào Tần vương nhà ngươi điện hạ che chở ta, bớt lo chuyện bao đồng mới sống lâu hơn, hiểu không?”
Nói xong, nàng đi thẳng, không dừng lại.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng yên tại chỗ, gương mặt tuấn tú đầy vẻ vừa lúng túng vừa căm phẫn.
“Vương gia bớt giận…” Thị vệ trưởng Mộc Đàm bên cạnh hắn ta nhẹ giọng khuyên nhủ Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn giận: “Mộc Đàm, trước đây Minh Lan Nhược ngày nào cũng đi theo sau bản vương, vì sao mới chỉ qua vài năm ngắn ngủi đã trở thành như thế này?”
Mộc Đàm do dự một chút, chọn cách nói để an ủi lòng tự trọng của chủ tử nhà mình: “Nghe nói đại tiểu thư Minh gia chịu rất nhiều khổ cực ở Điệu vương phủ, ngài cũng chưa từng giúp đỡ nàng, trước mặt bệ hạ nàng cũng thừa nhận vì yêu sinh hận với ngài…”
Đó là lần đầu tiên Minh Lan Nhược diện thánh sau khi được giải trừ cấm túc, để đánh tan nghi ngờ của Minh đế về nàng, nàng đã thuận miệng bịa ra một cái cớ.
Nhưng người ngoài đâu biết nội tình bên trong.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghĩ đến đây, không khỏi cau mày kiếm: “Nàng thật quá nhỏ nhen, nam nhân đâu thể chịu được việc nữ nhân của mình có con với kẻ khác!”
Huống chi lúc đó, hắn ta chỉ nghĩ Minh Lan Nhược là một kẻ ngu ngốc.
Nàng bị gửi đi để kết minh hôn gần như chắc chắn là không có kết quả tốt đẹp gì, hắn ta có điên mới dính vào chuyện của nàng.
Mộc Đàm rất đỗi thắc mắc: “Điều kỳ lạ nhất là năm năm trước nàng thích ngài đến mức hạ dược để leo lên giường của điện hạ nhưng Thái tử, điện hạ và nàng cùng uống say ở tửu lâu đó, cuối cùng, nàng thà chết cũng không thừa nhận đứa trẻ là của Thái tử hay của điện hạ, đã hoàn toàn làm bệ hạ nổi giận.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp chìm vào suy nghĩ: “Tửu lâu lúc đó lúc ấy bị Minh Lan Nhược bao trọn, không có người ngoài, với tính cách của Thái tử, nếu đứa trẻ là của hắn ta, để nhận được sự ủng hộ của Minh quốc công, hắn ta đã sớm vui mừng cưới nàng rồi, có thể thấy đứa trẻ không phải của hắn ta.”
Vậy, đứa trẻ của Minh Lan Nhược đến cùng là của ai?
Mộc Đàm dò xét nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ, năm năm trước đêm đó ngài uống bao nhiêu, thật sự không nhớ gì sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận dùng giọng mỉa mai nói: “Bản vương mười ba tuổi đã khai trai, không phải là chưa từng lên giường với phụ nữ, cho dù bị nữ nhân kia hạ dược nhưng có làm hay không, chẳng lẽ lại không biết… ừm.”
Nhưng nói đến đây, hắn ta cũng không biết sao mình lại không chắc chắn lắm.
“Đại tiểu thư Minh gia rất giỏi y thuật, thuốc nàng hạ trong rượu có lẽ còn có tác dụng làm người ta mất trí, mất cảm giác, nghe nói Thái tử điện hạ cũng không nhớ gì…” Mộc Đàm lẩm bẩm.
Thượng Quan Hoành Nghiệp càng nghe càng bực bội, hắn ta nắm chặt nắm đấm: “Theo như ngươi nói, đứa trẻ không phải của ta thì là của Thái tử?”

Ads
';
Advertisement