Minh Lan Nhược - FULL

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói bất đắc dĩ của Hòa công công: “Bẩm Bệ hạ và Tần Vương điện hạ, Thiên Tuế Gia đang hỏi Điệu vương phi chi tiết về ác thai…”
Ngay sau đó, đã thấy cửa bị mở ra “Keng” một tiếng thô bạo, Thượng Quan Hoành Nghiệp đẩy cửa bước vào.
Hắn ta đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp khó coi, còn Minh Đế đứng ở phía sau.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn thấy những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, Minh Lan Nhược đang chật vật ngồi trên mặt đất, tóc rối bù, nước mắt lưng tròng, khóe mắt hắn ta như bị ai đâm.
“Thiên Tuế Gia, Điệu vương phi dù sao vẫn còn trẻ, lại là nữ nhân, người là trưởng bối, cho dù có dạy dỗ người ta cũng không cần phải tự mình ra tay đánh người đúng không?”
Thương Kiều nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Hoành Nghiệp, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên u ám lạnh lẽo.
Hắn mỉa mai nói: “Tần vương thật đúng là người tốt, mẫu hậu ngài còn đang ngất xỉu ở nội điện, còn chưa biết cái ác thai đã thành hình dạng gì rồi, ngài lại còn có tâm tư để ý đến việc bản tọa giáo huấn người của mình.”
Gương mặt Thượng Quan hoành Nghiệp biến sắc, nghiến răng nghiến lợi: “Không phải là bởi vì ơn huệ của ngài sao, mẫu hậu bị giam mười năm để tiêu tai cầu phúc!”
“Im miệng, sao ngươi dám nói năng với trưởng bối như vậy!” Minh Đế không hài lòng nghiêm mặt dạy dỗ hắn ta.
Đương nhiên,lão ta nhìn bộ dạng cũng đủ hiểu, vừa hay cách Thương Kiều “giáo huấn” Minh Lan Nhược lại rất hợp tâm ý của lão.
Tâm tình Minh Đế vui vẻ mà vuốt râu: “Người trẻ tuổi như các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, nhất là nữ tử thì nên ở trong trong nhà giúp phu quân dạy con, ái khanh giáo huấn nàng ta, chính là bởi vì khanh ấy là trưởng bối nên mới quan tâm, như trẫm thấy, các ngươi phải gọi ái khanh một tiếng thúc thúc!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị Minh Đế giáo huấn dài dòng, ánh mắt lạnh lùng chịu nhục, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Phụ hoàng lại yêu cầu hắn ta nhận một tên thái giám hèn hạ làm thúc thúc, đúng thật là già rồi đâm ra hồ đồ, đất nước này sớm muộn gì cũng sẽ bị đoạt mất từ trong tay phụ hoàng
Tuy nhiên, đây không phải lúc để gây sự với bọn hoạn quan.
Sắc mặt hắn ta vẫn cứng đờ như cũ, cung kính nói: “Phụ Hoàng nói phải!”
Vừa nói, hắn ta vừa hành lễ với Thương Kiều: “Xin thúc thúc tha thứ cho sự lỗ mãng của Tiểu Vương.”
Thương Kiều cười lạnh một tiếng, không có chút cảm kích nào phẩy tay áo bỏ đi: “Bản tọa thật sự không nhận nổi hai tiếng thúc thúc này của Tần Vương.”
Thương Kiều vô lễ như vậy, nhưng Minh Đế lại vui vẻ hấp tấp chạy theo: “Ái khanh, Hòa Điền đã tiến cống một lượng ngọc cực kì tốt, ái khanh hãy đi chọn trước lấy một ít, số còn lại trẫm sẽ ban cho phi tần các cung làm đồ trang sức.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp suýt thì không kiềm được nét mặt.
Một người lãnh khốc bạc tình bạc nghĩa, tính tình bất ổn như phụ hoàng lại nhiệt tình với một thái giám như vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự có quan hệ mập mờ giống như lời đồn?”
Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại hắn ta và Minh Lan Nhược ở trong phòng.
Minh Lan Nhược đã đứng dậy, mặt không cảm xúc cầm hộp thuốc đi ra cửa.
“Ngươi đợi đã!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lập tức đuổi theo.
Minh Lan Nhược ngoành mặt làm ngơ, đi một mạch ngoài điện.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cuối cùng không nhịn được tiến lên kéo nàng lại: “Khóe môi ngươi đang chảy máu, ngươi không cảm thấy được sao, ngươi không tức giận sao?”
Minh Lan Nhược giơ tay xoa xoa khóe môi vừa bị Thương Kiều cắn, mặt không cảm xúc nói: “Không giận, Thiên Tuế Gia là trưởng bối của ta, nên như vậy.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, không khỏi cười mỉa mai: “Ha ha ha, Minh Lan Nhược, ngươi nói những lời giả dối này, trong mắt ngươi đừng kìm nén tức giận như vậy trông sẽ giống nói thật hơn.”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng nói: “Nếu Tần Vương đến xem chuyện cười của ta thì hiện tại ngài đã hài lòng rồi chứ, ta có thể rời đi được chưa?”
Bây giờ nàng thấy phiền cực kì, thực sự không muốn ở đây nói nhảm với hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Ta chỉ muốn nói lời cảm ơn.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng hỏi: “Cảm ơn ta đã cứu mẫu hậu ngài? Không cần đâu, đó là bổn phận của đại phu, huống chi ta và hài tử vẫn còn muốn sống.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thở dài: “Ta biết, việc giam cầm mẫu hậu mười năm không phải ý của ngươi, mà là ý của phụ thân ta. Ngươi đã vì ta mà cố gắng cứu lấy mẫu hậu, cũng đã cố gắng ngăn cản việc phụ hoàng muốn đem mẫu hậu đi tế trời, tâm ý này của ngươi, bản vương đã thấy rõ rồi.”
Minh Lan Nhược cố nhịn không dùng hộp thuốc đập vỡ đầu hắn ta ra xem bên trong rốt cuộc có chứa phân hay không.
Nàng lạnh lùng nói: “Điện hạ suy nghĩ quá nhiều rồi, ta không có ý định ngăn cản hoàng thượng, cũng không có năng lực ngăn cản quyết định của hoàng thượng.”
Điều gì đã khiến hắn ta tự tin cho rằng nàng đang làm tất cả những điều này vì hắn ta chứ?
“Khẩu thị tâm phi như vậy làm gì, bản vương biết ngươi đã làm tất cả, thế nên khi nghe thấy tiếng ngươi bị Thương Kiều đánh ở trong phòng, ta đã nghĩ cách để phụ hoàng quay lại xen ngang, cũng coi như là trả ơn ngươi chăm nom mẫu hậu.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm giọng nói: “Nhưng ta quá hiểu phụ hoàng, biết ông ta độc đoán, ý chỉ giam cầm mẫu hậu mười năm là do ông ta hạ nhưng bản vương sợ cữu cữu ta Chu đại tướng quân sẽ không tin, cho rằng chính ngươi là người hại mẫu hậu, chắc chắn sẽ cố gắng giết ngươi!”
Minh Lan Nhược cảm thấy mạch máu trên trán mình giật giật.
“Đúng là… người làm cữu cữu cùng có bệnh nặng, không hiểu được tiếng người!”
Sau đó, nàng quay lại, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Vậy thì sao? Trước khi hoàng hậu bị giam cầm thì chẳng phải Chu tướng quân đã muốn giết ta rồi sao? Các người xem lại thử xem!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày: “Thực ra, để giải quyết vấn đề này cũng có một phương pháp an toàn.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, cười mỉa nhướng mày: “Phương pháp gì?”
Thật thú vị, rõ ràng hắn ta và nàng là kẻ thù, hắn ta lại tốt bụng chạy đến đưa ra ý kiến giúp nàng giải quyết rắc rối?

Ads
';
Advertisement