Quá có chủ kiến cũng có nghĩa là lỗ mãng, hơn nữa, dường như nàng lần lượt thăm dò khả năng rời xa hắn.
Hắn tuyệt đối không cho phép nàng có ý nghĩ này.
Minh Lan Nhược siết chặt nắm đấm trong tay áo, cái này không khác gì bẻ gãy cánh chim nàng vừa mới lớn lên, cả đời dựa vào hắn!
Nàng bỗng nhiên nâng đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên hỏi: “Nếu ngài không còn nữa, nếu ngài chết thì sao?”
Hắn bỗng nhiên nhướng hàng lông mi dài lên, nguy hiểm lạnh như băng, nheo mắt lại: “Ngươi nói cái gì?”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn, nói từng chữ một: “Ngài không thể bảo vệ ta cả đời, không phải sao?”
Nàng sẽ không bao giờ chịu khuất phục, sẽ không bao giờ tự cắt đi đôi cánh của mình vì cái gọi là “yêu thích” của hắn và sự kì vọng của phụ thân nàng!
“Choang!” một tiếng, chiếc cốc trong tay Thương Kiều bị đập mạnh xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh sứ, khiến đám người Hòa công công ngoài cửa run lên vì sợ hãi.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.
Đốc chủ Đông xưởng, người phụ trách ngục tù và tra tấn, khi nổi nóng lên, khí thế của hắn còn đáng sợ hơn cả Minh đế, khiến cho đầu gối người khác mềm nhũn.
Thương Kiều xoa chiếc nhẫn trong tay rồi đứng dậy.
Khóe mắt phượng tuyệt đẹp của hắn nhuốm đỏ như máu, khinh thường nhìn nàng: “Chim non lông chưa mọc dài đã muốn bay à?”
Ánh mắt hắn tối sầm lại: “Ngươi thật sự muốn thấy bản tọa chết đến vậy à, không nhìn thấy điểm tốt của bản tọa sao? Hả?”
Kể từ khi nàng ra khỏi ngục, mấy ngày qua nàng đối xử bằng mặt không bằng lòng đối với hắn nhưng hắn đã nhịn rồi.
“Không có ta làm chỗ dựa thì ngươi chẳng là cái quái gì, ai cũng có thể đè chết ngươi!” Hắn từng bước tiến dần về phía nàng.
Đừng nghĩ rằng hắn không biết nàng đang bí mật làm những chuyện gì.
Nàng liều mạng đến như vậy, là để mọc thêm đôi cánh rồi rời khỏi hắn?
Không, nàng đừng có hòng!
Bất cứ ai cũng có thể mong hắn chết nhưng riêng nàng thì không được!
Minh Lan Nhược bị ép phải lảo đảo lùi lại cho đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau.
Hắn dùng tay nắm lấy vai nàng và đẩy nàng vào tường.
Hắn có những tâm tư và dục vọng đen tối không thể nói bằng lời đối với nàng, vậy thì có làm sao?
Hắn đã cho nàng một cơ hội để chạy đi nhưng nàng lại đến gần hơn, giờ thì lại muốn chạy?
“Ta không có ý đó… ngài biết mà… Thương Kiều!” Minh Lan Nhược bị nhéo đau đến nỗi nàng chỉ có thể dùng tay mà kéo tay Thương Kiều.
Trông hắn bây giờ không còn bình thường nữa, như thể bị quỷ ám, hay nói cách khác là giống như một kẻ điên lên cơn.
Đôi mắt phượng tràn đầy những tia máu, hung hãn như muốn xé xác nàng ra từng mảnh, trong mắt mang theo khí tức u ám và hung bạo.
Minh Lan Nhược nắm chặt cổ tay hắn, cố gắng giải thích: “Ta chỉ là không muốn mọi việc phải dựa dẫm vào ngài, ngài bận như vậy… sẽ luôn có… sẽ có những lúc ngài không thể quan tâm được… ta chỉ không muốn chết một cách không rõ ràng… khụ khụ khụ… ngài không thể kiểm soát được hết mọi thứ đâu… ngài tỉnh táo lại đi…”
Có gì đó không ổn, tính cách của Thương Kiều có tệ đến mấy cũng sẽ không đến mức này, nhất định là hắn có vấn đề ở đâu đó.
Minh Lan Nhược cố gắng đưa tay ra để bắt mạch.
Đầu óc Thương Kiều mờ mịt, chỉ thể nghe thấy…
“Ta không muốn việc gì cũng phải dựa dẫm vào ngài.” “Ngài không thể kiểm soát được hết mọi thứ đâu…”
Câu nói này đã hoàn toàn kích động hắn.
Sự tức giận, sợ hãi và lo lắng về được và mất đã bị dồn nén quá lâu khiến hắn đỏ mắt và hoàn toàn phát điên, chỉ muốn nàng câm miệng lại: “Câm miệng!”
Không được nói nữa!
Hắn nâng nàng lên, cúi đầu dùng đôi môi mỏng của mình mà thô bạo chặn môi nàng lại, cứ thế tiến vào trong môi nàng.
Nụ hôn bất ngờ của hắn khiến đôi mắt nàng mở to vì sốc, những giọt nước mắt từ từ đọng lại dưới đáy mắt nàng.
Sao hắn dám đối xử vô lương tâm và khinh bạc với nàng trước mặt bao nhiêu người ngay ở trong cung Hoàng hậu như vậy!
Ở Thiên Lao đã như vậy, ở đây vẫn như vậy!
Tức giận và hận ý dâng lên trong lòng nàng ngay lập tức, xen lẫn cảm giác khó thở và ngột ngạt khiến Minh Lan Nhược gần như vùng vẫy điên cuồng.
“Tránh ra!” Máu sôi lên trong đầu nàng, nàng lấy chỗ bột đỏ còn sót lại trong ống tay áo ném về phía mặt hắn.
Bản năng trong cơ thể của Thương Kiều khi đối mặt với nguy hiểm khiến hắn di chuyển, ngay lập tức buông Minh Lan Nhược ra rồi bước sang một bên thở hổn hển.
Không có chỗ dựa, Minh Lan Nhược choáng váng, chân mềm nhũn loạng choạng quỳ xuống đất, gấp gáp thở hổn hển: “Hộc… hộc…”
Thương Kiều miễn cưỡng tìm lại chút tỉnh táo, nhìn nữ tử nằm trên mặt đất, đôi môi và chiếc cằm nhỏ cũng bị hắn làm cho đỏ bừng, đôi mắt phiếm hồng đọng đầy nước mắt.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy đau lòng, lưỡng lự bước tới đỡ nàng dậy: “Lan Nhược, ngươi có bị thương không…”
Minh Lan Nhược co người, nhắm mắt lại, tức giận hét lên: “Đừng tới đây!”
Nhìn sự chán ghét hiện trên gương mặt nàng khiến Thương Kiều cứng đờ, bàn tay vươn ra rồi nằm lại thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Nàng luôn luôn khiến hắn phải đau lòng và mất kiểm soát như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, nghe không, phía bên Chu gia kia bản tọa sẽ xử lí!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất