Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều nghe Minh Lan Nhược nói, đáy mắt hiện lên ý cười mỉa mai, nha đầu này nói chuyện ma quỷ thật sự là càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Quả nhiên Minh Đế hài lòng mỉm cười: “Ừ, nữ tử quan trọng nhất chính là nhu thuận hiền lành, cuối cùng vẫn là hài tử ngoan do Cửu Thiên Tuế dạy.”
Nhưng trong ánh mắt lão ta lại không che giấu được sự khinh miệt đối với Minh Lan Nhược.
Cuối cùng vẫn không cùng họ không cùng loài với Tiêu gia, mặc dù đại cô nương Minh gia này lỗ mãng, không để ý lễ giáo, chưa kết hôn đã có thai nhưng vẫn là nữ tử khờ dại lương thiện điển hình truyền thống, không có uy hiếp.
Tốt lắm, huyết mạch cứng cỏi của Tiêu gia đến chỗ mẫu thân Tiêu Quan m của Minh Lan Nhược đã hoàn toàn đoạn tuyệt.
“Được, theo ý của ngươi, Hoàng hậu thất đức, thai nghén tà thai, giam cầm mười năm, Thương Kiều ngươi thay trẫm nghĩ thánh chỉ!” Minh Đế xoa ấn đường.
Mặc dù Chu Hậu vẫn xinh đẹp như cũ nhưng lão ta vừa nghĩ tới trong thân thể bà ta mọc ra thứ ghê tởm như vậy đã không muốn nhìn Chu Hậu thêm một lần nào nữa.
Thứ hậu cung không thiếu nhất chính là mỹ nữ giai nhân, chỉ là…
“Đúng rồi, mãng phu Chu gia kia muốn tới tìm trẫm khóc lóc kể lể, để cho Hoành Nghiệp đi khuyên, kêu bọn họ thức thời một chút, trẫm không phế hậu đã là cho bọn họ thể diện rồi.” Minh Đế hừ lạnh.
Nếu không phải là trong triều không có võ tướng có thể dùng, lão ta sẽ trực tiếp phế Chu Hoàng hậu!
Thương Kiều thản nhiên nói: “Vâng.”
Minh Lan Nhược tức muốn chết, chỉ cố nén lửa giận siết chặt làn váy.
Cái gì gọi là theo ý của nàng, rõ ràng mọi thứ là ý của Minh Đế, đến chỗ Minh Đế lại thành nàng muốn cấm Hoàng hậu mười năm?
Lão Hoàng đế cáo già này, quả nhiên là cao thủ đùn đẩy.
Sau khi Tiêu Soái qua đời, phái văn quan trong triều do phụ thân nàng cầm đầu, phái võ tướng lại là Chu gia và Thượng Quan Hoành Nghiệp cầm đầu.
Vậy thì tốt rồi, một nửa bách quan phải coi nàng là kẻ địch!
Hiện tại chính là thời điểm nàng âm thầm tích góp thế lực, tốt nhất là không nên thu hút sự chú ý của người khác, vậy mà Hoàng đế lại trực tiếp giúp nàng kéo hết thù hận!
Chuyện nàng từ chối gả cho nhi tử lão ta, đáng để lão Hoàng đế ghi hận lâu như vậy sao?
Sau khi Minh Đế rời đi, mọi người trong cung cũng không dám nghỉ ngơi, dù sao lần này Cửu Thiên Tuế cũng không rời đi theo bệ hạ.
Cho đến khi hắn thản nhiên nói: “Lui xuống hết đi, bản tọa có việc muốn hỏi Điệu vương phi.”
Hòa công công gật đầu, lập tức mang theo những đại thái giám khác đuổi đám người không liên quan ra khỏi gian cung thất này.
Trong phòng chỉ còn lại Minh Lan Nhược và Thương Kiều.
Hắn ngồi bên cạnh giường mềm, khuôn mặt không chút thay đổi, chuyển động nhẫn bạch ngọc, không nói một lời.
Minh Lan Nhược ngồi bên cạnh hắn, không hiểu sao có chút căng thẳng.
Nàng lặng lẽ nghĩ, đại khái là nam nhân này, luôn khiến người ta dễ dàng sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng Minh Lan Nhược cũng không nhịn được ho nhẹ: “Khụ, Thiên Tuế gia… Tóm lại là có gì muốn hỏi?”
Thương Kiều hơi nhếch khóe mắt: “Bản tọa cũng không biết lá gan của ngươi đã lớn đến nước này, động tay động chân trước mặt Hoàng đế, ngại sống thọ, hả?”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc nói: “Ta phải xác nhận Chu hoàng hậu không thể trở mình, đánh rắn không chết, tất bị rắn cắn.”
Chu gia đã kết thù với nàng, ba trụ cột lớn của Chu gia – Chu hoàng hậu cầm đầu, Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp, Chu đại tướng quân, có thể diệt trừ một là bớt một.
“Lỗ mãng!” Thương Kiều lạnh lùng vỗ bàn.
Minh Lan Nhược bị một tiếng “bang” kia làm cho hoảng sợ, nàng không thể hiểu được: “Ta suy nghĩ chu toàn mới động thủ, lỗ mãng chỗ nào?”
Trùng cổ nàng hạ ở trong những bọt thịt kia, là nàng luyện ra dựa sách y Tần Vương cho, thí nghiệm qua nhiều lần.
Tuy rằng chỉ là một loại tiểu cổ trùng dạng bột phấn đơn giản nhất, chạm đến máu thịt sẽ lăn lộn nhúc nhích chết đi nhưng có hiệu quả rất tốt khi lấy ra hù dọa người.
Thương Kiều nhìn hình tượng không phục của nàng, nguy hiểm nheo mắt lại: “Thế nào, hiện tại ngươi trở thành gian nhân hãm hại Quốc mẫu, Chu gia cầm đầu võ quan căm hận nhất, hài lòng chưa?”
Minh Lan Nhược cười lạnh: “Vậy ta có thể làm sao bây giờ, ta mới trở về từ núi Thang Tuyền Sơn được vài ngày, liên tiếp suýt chút nữa mất mạng, chẳng lẽ sẽ không phản kích, ta cũng không phải tượng đất!”
Tượng đất vẫn có ba phần tính khí!
Thương Kiều châm chọc nhìn nàng: “Ngay cả phụ thân ngươi trước khi đi cũng dặn dò mọi sự phải thương nghị với bản tọa, ngươi ngược lại tự cho là đúng!”
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người: “Phụ thân ta…”
Rõ ràng phụ thân căm hận hoạn đảng như vậy, càng căm hận Thương Kiều thân là thủ lĩnh, vậy mà trước khi rời khỏi thành, lại buông bỏ tự tôn, tự mình đi tìm Thương Kiều, cầu xin hắn chiếu cố nàng?
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng nắm vạt áo, không khỏi đỏ hốc mắt.
Phụ thân lúc nào cũng cứng miệng mềm lòng…
“Một khuê nữ như ngươi có thể biết bao nhiêu về chính trị trong triều cục, giam cầm năm năm, bản tọa cho rằng đầu óc ngươi sáng suốt, hiện tại xem ra vẫn là lỗ mãng!”
Minh Lan Nhược hít nhẹ một hơi, khuôn mặt không chút thay đổi hỏi: “Vậy cữu cữu cảm thấy ta nên làm thế nào đây?”
Nàng cũng không muốn cãi lại, kiếp trước nàng thật sự tham dự cùng mưu đồ chính biến, cũng không phải ngu xuẩn, hoàn toàn không biết gì cả.
Thương Kiều kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, không cho phép từ chối, nói: “Thành thật dọn về Đông Xưởng, dẫn theo hài tử ở lại, không được tùy tiện ra ngoài, nếu thật sự muốn ra phủ, bản tọa sẽ phái người đi theo ngươi, về sau cũng không cần quay về Vương phủ, bản tọa còn sống một ngày, sẽ bảo đảm ngươi bình an một ngày.”
Hắn dừng một chút: “Đây cũng là ý của phụ thân ngươi.”

Ads
';
Advertisement