Minh Lan Nhược - FULL

Trước khi tìm được A Cổ ma ma, nàng muốn mở rộng đôi cánh của mình, đương nhiên không thể thiếu rèn luyện y thuật.
Xuân Hòa còn nghiêm túc nói: “Tiểu thư muốn làm Vũ Hoàng hay Lữ Hậu cũng được, khi người có quyền lực, Thiên Tuế Gia thất thế, hãy nạp hắn làm tiểu thiếp, không nghe lời thì đánh!”
Minh Lan Nhược phun nước ra: “Phụt… Khụ khụ khụ!”
Không trách Xuân Hòa, Cảnh Minh là một đôi tỷ muội, một người trầm tĩnh ổn định, một người nóng tính cuồng bạo nhưng đôi khi, những suy nghĩ kỳ quặc thật sự rất giống nhau.

Bên ngoài có một bóng người già nua cầm đĩa điểm tâm đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghe hết cuộc trò chuyện giữa Minh Lan Nhược và Xuân Hòa.
Vương ma ma dùng ánh mắt phức tạp nhìn cửa phòng, cuối cùng cũng không vào, xoay người lặng lẽ trở về phòng mình.
“Vương ma ma.” Trong phòng của bà ta có một người hầu trẻ đang viết thư, là một trong sáu nam hầu mà bà ta đã thuê lần này.
Thấy bà ta vào, hắn ta lập tức đặt bút đứng lên.
Vương ma ma ngồi xuống, nhìn hắn ta: “Trần Ninh, mấy ngày nay đã quen được chưa?”
“Nhờ phúc của ma ma, mọi thứ vẫn tốt, đang viết thư về quê nhà.” Trần Ninh điềm tĩnh gật đầu.
Người hầu rất ít khi biết chữ nhưng chữ của Trần Ninh lại sắc bén, trong chữ như chứa kiếm.
Vương ma ma nhìn hắn ta: “Ngươi đến đây mấy ngày rồi, cảm thấy thế nào về Minh gia đại tiểu thư?”
Trần Ninh cau mày: “Chưa thấy rõ, chỉ thấy nàng đẹp, biết y thuật, ngoài ra cũng chỉ là… tiểu thư khuê các bình thường.”
Vương ma ma cười, ánh mắt sắc bén không giống vẻ mờ đục tầm thường mọi ngày.
“Không, Minh gia đại tiểu thư, có thể còn giống Tiêu nguyên soái khi còn trẻ hơn mẹ nàng, một người nhìn giống công tử nhã nhặn, một tiểu thư khuê các, nhưng trong xương cốt lại là sự ngông cuồng, không coi trọng tôn ti trật tự, không để ý lễ giáo, sự tàn nhẫn đó được kế thừa một mạch cho tới nay.”
Trần Ninh ngẩn ra, cau mày: “Người quan sát nàng ở Điệu Vương phủ nhiều năm, luôn nói nàng biết chút y thuật nhưng yếu đuối nhu nhược, sao đột nhiên thay đổi nhận định?”
Vương ma ma thở dài: “Là do lúc đầu lão bà đây nhìn lầm, nàng có thể vì tiểu thiếu gia mà nhẫn nhục chịu đựng năm năm, cũng có thể mở một đường máu.”
Trần Ninh im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, ma ma, thời gian chúng ta quan sát nàng còn chưa đủ, nếu nàng chỉ vì đứa bé thì ta không nghĩ tầm nhìn của nàng đủ tư cách để trở thành người thừa kế của Tiêu gia.”
Kho báu được ẩn giấu và Xích Huyết quân của Tiêu Soái cũng không thể giao ra, dù cho Minh Lan Nhược là người duy nhất trên đời mang huyết thống của Tiêu Soái.
“Di chúc của Tiêu Soái viết rất rõ, nếu hậu duệ của Tiêu gia không đủ tư cách và khả năng thì thà chôn vùi, cũng không để kẻ bất tài kiểm soát những thứ này trong tay.”
Vương ma ma lắc đầu, thản nhiên nói: “Không vội, ngày dài tháng rộng, rồng ẩn nơi hoang dã, phượng múa chín tầng trời, ta tin sẽ có một ngày, các ngươi sẽ thấy nàng trở thành một người thừa kế đủ tư cách của Tiêu gia.”
Nếu Minh Lan Nhược gả vào hoàng thất, hoặc làm một chủ mẫu phú quý bình thường suốt đời, những kẻ còn lại của Xích Huyết quân là bọn họ sẽ không tái xuất giang hồ.
Nhưng vị đại tiểu thư yểu điệu này, lại cứng rắn chọn một con đường phức tạp mà thế nhân khinh bỉ.
Cũng khiến bà ta nhìn thấy được bóng dáng của Tiêu Soái trong Minh Lan Nhược, trọng tình trọng nghĩa, lại sát phạt quyết đoán, biết co biết duỗi, nhẫn nhục mà thông minh.
Vì vậy, bà ta đã viết thư gửi ra ngoài, đợt người tiến vào Điệu Vương phủ lần này, tất cả là những trẻ mồ côi tinh nhuệ còn lại của quân đoàn Huyết Xích đang ẩn náu ở mọi nơi.
Họ cần quan sát Minh Lan Nhược để xem nàng có đủ tư cách và khả năng để kế thừa quyền lực ẩn giấu của Tiêu gia, lật đổ thế giới đen tối này hay không.
Đêm đã dần khuya.
So với sự thoải mái tự tại ở Điệu Vương phủ, Đông Xưởng lại chìm trong không khí nặng nề.
“Tặng cho nàng vài thứ kia, nàng chỉ nói cảm ơn?” Thương Kiều ngồi ở trên ghế bát tiên, khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm đến dọa người.
Tiểu Tề Tử đứng ở trong sân lo sợ bất an gật đầu: “Vâng, nghĩa phụ… Ách!”
“Bốp!” Một quả trứng gà ném mạnh lên trán y, vỡ nát, đau đến mức y phải hít hà một hơi.
Cũng may là trứng gà, nếu là cục đá thì với lực tay của Thiên Tuế Gia thì y đã mất mạng.
Thương Kiều lại cầm lấy một quả trứng từ trong rổ mà Hòa công công đang cầm đứng bên cạnh, nhéo quả trứng gà ở trong tay rồi tung hứng lên cao từng chút.
“Không phải ngươi nói miệng ngươi ngọt nhất, hiểu được cách dỗ người, xung phong nhận việc đi tặng đồ cho nha đầu kia sao?”
Nét mặt Tiểu Tề Tử ủ rũ, cũng không dám lau lòng trắng trứng đang chảy xuống: “Nhưng… nhưng Điệu Vương phi không cho ta nói gì cả.”
Từ nhỏ y đã nổi tiếng lẻo mép nên muốn nhân cơ hội này bán một chút mặt mũi trước Thiên Tuế Gia, ai ngờ lại biến khéo thành vụng.
“Bốp!” Lại một quả trứng gà ném đến.
Tiểu Tề Tử bị trứng gà đập trúng, trên đầu y giờ là hai quả trứng gà, lòng trắng trứng chảy xuống mặt.
“Không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm.”* Thương Kiều thong thả ung dung tung hứng trứng gà ở trong tay.
Tiểu Tề Tử run bần bật: “Vâng… Thiên Tuế Gia, xin ngài bớt giận.”
Y cũng không dám gọi nghĩa phụ, hiện tại không phải lúc ôm đùi.
Thương Kiều nheo mắt, mắt phượng hiện lên không cam lòng, lạnh lùng hỏi: “Nàng thật sự không nói gì sao?”
Có đàn “nghĩa tử” làm việc vô dụng như vậy, hắn có thể không tức giận sao?
Mặt Tiểu Tề Tử đau khổ, y nào dám nói: “Này…”
“Bốp!” Lại một quả trứng gà bay về phía y.
Tiểu Tề Tử theo bản năng trốn đi: “Bốp” trứng gà đập ở bên cạnh y, không đập lên người.
Trong lúc nhất thời, nhóm thái giám lớn bé đang xem náo nhiệt trong sân cũng không dám lên tiếng.
Thương Kiều nheo mắt, nở nụ cười nguy hiểm: “Không tồi, lá gan rất lớn, còn dám trốn.”

Ads
';
Advertisement