Minh Lan Nhược - FULL

Mặt trời lên mặt trăng xuống.
Lúc Minh Lan Nhược bị Tiểu Hi đánh thức, đã là hừng đông ngày hôm sau.
“Mẫu thân, mau dậy đi, hôm nay mẫu thân phải vào cung làm việc.” Giọng nói trong trẻo của Tiểu Hi vang lên bên tai nàng.
Nàng ôm Tiểu Hi vào lòng, lười biếng cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Ôi, thật sự là không muốn đi.”
“””Không đi không được, hoàng hậu kia là người xấu, sẽ hại mẫu thân!”” Tiểu Hi đã sớm nghe được rất nhiều chuyện từ chỗ Xuân Hòa, Cảnh Minh.

Minh Lan Nhược tiện tay vén tóc, ngồi dậy: “Được rồi, biết rồi.”
Cảnh Minh bưng chậu nước đi vào thay nàng trang điểm, nhìn lỗ tai Minh Lan Nhược, nhíu mày tức giận nói: “Thời tiết lạnh như vậy, lại còn có sâu cắn lỗ tai người, xem ra người phải phối thuốc trừ sâu rồi!”
Minh Lan Nhược ngồi trước gương, nhìn thấy hai vết đỏ trên tai mình, là vết Thương Kiều cắn hôm qua, giống như hai cánh hoa đỏ tươi.
Trên mặt nàng nóng lên, che lỗ tai, có chút xấu hổ hỏi: “Ngày hôm qua là Thiên Tuế gia đưa ta trở về sao, hắn về…lúc nào vậy?”
Cảnh Minh bắt đầu chải tóc cho nàng: “Thiên Tuế gia đưa người về vốn định nghỉ ngơi, sau đó nhận được tin tức của Vệ trưởng, ngài ấy quay về Đông Xưởng rồi.”
“Vân Nghê…” Minh Lan Nhược vừa nghe đến cái tên này, giống như bị rót vào đầu dội một thùng nước lạnh.
Nàng lại quên, bên cạnh hắn vốn đã có nữ nhân khác bầu bạn, chỉ là không chịu thả nàng đi.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khôi phục bình tĩnh lãnh mạc: “Lúc ăn sáng, đi lấy quyển [Miêu y thực lục] trong sách y Tần vương đưa tới.
Sau khi Cảnh Minh nghe được, gật đầu: “Vâng.”
Trong thời gian ăn sáng, Minh Lan Nhược lại tỉ mỉ đọc chương chuyên giảng về nho thai hỏng trong chương Cổ Hàng.
Dù sao cũng chỉ lý luận suông, từ trước tới nay chưa bao giờ thực sự giúp nữ nhân sẩy thai, hay là làm cho thai hỏng như vậy, chung quy là có nguy hiểm.
Nửa canh giờ sau, nàng nhìn sắc trời, bảo Xuân Hòa cất công cụ trị liệu mà tiên sinh vô danh làm cho nàng vào hòm, mang theo hòm thuốc tiến cung.
Trong cung của Hoàng hậu, một gã ước chừng bảy mươi tuổi, nhìn đạo trưởng tiên phong đạo cốt dẫn một đám đạo sĩ đang bố trí làm phép đạo trường.
Các loại cờ lệnh và phù chú của đạo gia treo đầy trong ngoài tẩm cung của hoàng hậu, khói lửa lượn lờ, rất là náo nhiệt.
Minh Đế đã sớm ngồi trong điện Hoàng hậu, ấn đường nhíu lại, lòng tràn đầy ưu sầu và nôn nóng.
Thương Kiều thì ở một bên không nhanh không chậm ưu nhã ngồi uống trà.
Minh Lan Nhược cùng công công đi vào hành lễ, Minh Đế không vui lớn tiếng răn dạy nàng: “Sao bây giờ mới đến, ngươi còn coi Hoàng gia ra gì không?”
Minh Lan Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thiên Tuế gia nói Hư Không đạo trưởng muốn chọn ngày lành động thủ, cho nên Lan Nhược bước vào cung đúng lúc, sợ xung đột giờ lành.”
Minh Đế lập tức nghẹn lời, đạo trường và giờ lành là do lão ta muốn đạo trưởng bố trí và lựa chọn.
Lão ta tức giận xua tay: “Được rồi được rồi, đi chuẩn bị đi.”
Đáy mắt Minh Lan Nhược hiện lên vẻ chế nhạo, hành lễ: “Vâng.”
Trước khi nàng xoay người, Thương Kiều từ từ mở lời: “Đừng hoảng hốt, chăm sóc phượng thể của Hoàng hậu nương nương, có gì bất thường, lập tức báo cho bản tọa biết.”
Minh Lan Nhược hiểu được ý của hắn, là hắn ngồi ở chỗ này, kêu nàng không cần lo lắng.
Nàng thản nhiên nói: “Thiên Tuế gia không cần lo lắng, Lan Nhược sẽ xử lý tốt.”
Dứt lời, nàng dẫn Xuân Hòa vào trong phòng không quay đầu lại.
Thương Kiều nhìn bóng lưng lạnh nhạt của nàng, ánh mắt lưu chuyển, nhíu mày, không vui, cười nhạo một tiếng.
Nha đầu này lại cố ý kéo dài khoảng cách với hắn, bảo hắn bớt quan tâm.
Minh Đế nhìn Thương Kiều, híp mắt: “Ái khanh rất để ý đến đứa cháu gái ngoại Minh Lan Nhược này.”
“Vi thần cả đời này chưa từng thiếu nợ bất kì kẻ nào, duy chỉ thiếu Tiêu gia tỷ rất nhiều, hẳn là ngài hiểu rõ nhất vì sao ta thiếu Tiêu gia tỷ nhiều như vậy, không phải sao?”
Thương Kiều lãnh đạm nói, ngữ khí cũng không tính là cung kính.
Minh Đế lại nở nụ cười, vuốt râu: “Ái khanh nói đúng, cũng chỉ có một nữ oa như vậy của Minh gia mới có thể miễn cưỡng coi như có chút quan hệ với Tiêu gia, Tiêu soái này cũng đáng thương, từ khi khai quốc thái tổ đến bây giờ, Tiêu gia hắn cũng coi như nở mày nở mặt trên trăm năm nhưng hiện tại ngay cả một người theo họ hắn cũng không có.”
Bề ngoài nói Tiêu gia đáng thương, tâm trạng Minh Đế bỗng nhiên lại giãn ra, bởi vì cả buổi sáng nghĩ đến bào thai hỏng của Hoàng hậu, lão ta không có tâm trạng ăn sáng.
Lúc này tâm trạng của lão ta thậm chí tốt đến mức kêu cung nữ xinh đẹp bên cạnh hầu hạ mình ăn điểm tâm.
Thương Kiều lạnh lùng cúi đầu uống trà, cũng không nói tiếp.
Hai người quyền cao chức trọng nhất thiên hạ nói chuyện bí ẩn, người hầu hạ cả phòng không dám thở mạnh.
Tiêu gia công cao chấn chủ, tuy rằng nam tử của Tiêu gia đã chết trận trên chiến trường hai mươi năm trước.
Phụ nữ và trẻ em Tiêu gia già yếu di về quê an táng, còn xui xẻo gặp phải động đất, cả nhà già trẻ bị núi đá đè chết, hoàn toàn diệt cả một gia đình.
Nhưng bệ hạ vẫn ghét nhất có người nhắc tới Tiêu gia và Tiêu soái trước mặt lão ta.
Duy chỉ có Cửu Thiên Tuế không kiêng kỵ gì, nhắc tới Tiêu gia ở trước mặt lão ta, bệ hạ sẽ không nổi trận lôi đình, mà tâm trạng còn có thể rất tốt, rất quỷ dị.
……
Minh Lan Nhược vừa tiến vào phòng đã thấy bên giường Hoàng hậu có vài ngự y đang ngồi.
Vừa thấy nàng đi vào, các ngự y nhìn chằm chằm nàng với nét mặt không mấy thiện cảm.
Dù sao bọn họ cả đời ở trong cung học y thuật chính thống, tìm đọc không ít sách y, cũng chưa từng nghe qua “Nho thai” gì đó, còn có thể nguy hại vận mệnh quốc gia.

Ads
';
Advertisement