Điệu Vương phi này thật không phải là thứ tốt đẹp gì, nhất định là muốn hại hoàng hậu.
Minh Lan Nhược cũng không để ý tới bọn họ, giao phương thuốc và dược vật đã sớm chuẩn bị cho cung nữ bên cạnh Hoàng hậu: “Đi sắc thuốc dựa theo phương thuốc này, Xuân Hòa, ngươi đi đốc thúc quá trình sắc thuốc.”
Chu hoàng hậu với khí sắc suy yếu tựa ở bên giường, ngữ khí lạnh như băng: “Thứ ngươi dùng là thuốc gì, cho đám ngự y xem trước, rồi mới đến Thái Y viện bốc thuốc. Ai biết được có phải là thuốc độc hay không!”
Hôm nay bà ta nhất định sẽ khiến cho Minh Lan Nhược, tiện nhân vô sỉ quyến rũ nhi tử của bà ta, còn dám hãm hại bà ta phải chết không có chỗ chôn!
Minh Lan Nhược híp mắt, được, những người này lại muốn bắt đầu làm yêu đúng không?
Minh Lan Nhược không chút khách sáo xách váy ngồi xuống: “Trong y học Trung y, việc dùng thuốc rất chú trọng đến sự phân chia vai trò của các thành phần thuốc như quân dược, thần dược, tá dược và sứ dược. Ngay cả ở Trung Nguyên, các chất độc cũng có thể được sử dụng trong y học, nếu người không tin vào thuốc của ta mà muốn đến Thái y viện để lấy thuốc cũng được.”
Nàng chỉ ra từng ngón tay một: “Tuy nhiên, người cần phải nói rõ với bệ hạ, thứ nhất, các ngự y thảo luận đơn thuốc và việc chuẩn bị thuốc lại làm lỡ thời gian điều trị cho người, nếu xảy ra sự cố thì không thể trách ta!”
“Thứ hai, nếu các ngự y cho rằng có một số thuốc không thể dùng được thì cứ làm theo yêu cầu của các ngự y mà bỏ bớt thuốc nhưng nếu người xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến ta!”
Minh Lan Nhược nói liên tục hai vấn đề khiến Chu hoàng hậu suýt chút nữa thì tức chết.
Bà ta giơ tay lên, ném chiếc gối gốm sứ về phía Minh Lan Nhược: “Vô lễ, ngươi dám ba lần bốn lượt nguyền rủa bản cung chết!”
Minh Lan Nhược nhanh chóng nghiêng người tránh sang một bên, nhìn thấy chiếc gối gốm sứ nặng nề vỡ tan trên mặt đất, ánh mắt của nàng càng thêm lạnh lùng.
Nếu chiếc gối gốm sứ này rơi trúng người, e là sẽ chảy máu.
“Ngươi còn dám trốn, bắt lấy nàng ta cho bản cung, vả miệng!” Chu hoàng hậu chỉ vào nàng hét chói tai ra lệnh.
Những nỗ lực mang thai của bà ta trở nên vô ích lại còn bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, vậy mà Minh Lan Nhược còn dám tiếp tục quyến rũ nhi tử của bà ta! Bà ta không còn giữ được lớp mặt nạ hiền thục giả dối như trước nữa, chỉ còn muốn bóp chết Minh Lan Nhược mà thôi!
Chu Trường Nhạc nắm chặt khăn tay, nhìn Minh Lan Nhược với ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi, một người với tư cách là y sĩ mà chuyện gì cũng không có trách nhiệm, vậy thì còn cần ngươi đến đây làm gì? Không bằng chết đi cho xong!”
Hôm qua nàng ta đã đi theo biểu ca ra ngoài, tình cờ đứng ở cửa nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Minh Lan Nhược và biểu ca Tần Vương.
Ngay lúc đó, sự căm ghét trong lòng nàng ta dành cho Minh Lan Nhược đã hoàn toàn biến thành thù hận, hết lần này đến lần khác quyến rũ nam nhân của nàng ta, nữ nhân đê tiện Minh Lan Nhược này chắc chắn phải chết!
Nhưng không ngờ, các ngự y nhìn nhau một chút, rồi đồng loạt quỳ xuống, sắc mặt khó coi: “Hoàng hậu nương nương, chúng thần không biết gì về y học của người Miêu nên không dám kiểm tra đơn thuốc của Điệu vương phi!”
Chu hoàng hậu và Chu Trường Nhạc trở nên sững sờ, nhìn những vị ngự y kia với ánh mắt khó tin.
Không phải bọn họ đã nói trước rồi sao, khi thời cơ đến các ngự y sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra đơn thuốc và số thuốc của Minh Lan Nhược, một khi phát hiện có vấn đề gì thì sẽ báo cáo ngay với Minh đế về việc Minh Lan Nhược cố ý mưu hại quốc mẫu sao?
Nhưng các ngự y lại đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn Chu hoàng hậu.
Dù sao những yêu cầu mà Minh Lan Nhược vừa đưa ra thực chất là đang nhắc nhở bọn họ, một khi bọn họ can thiệp vào việc điều trị, nếu Chu hoàng hậu xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ phải chịu trách nhiệm!
Thay vì chọc giận bệ hạ để bị mất đầu ngay lúc này thì đương nhiên họ sẽ chọn cách làm phật ý hoàng hậu.
Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn về phía Chu hoàng hậu: “Ta còn có một điều nữa, điều thứ ba là người phải cam đoan trong hoàng cung này không có bất cứ ai mong chờ người chết và cũng không có các phi tần nào khác làm trò quỷ trong thuốc của Thái y viện thì người hãy dùng thuốc của Thái Y viện!”
“Ngươi… Sao ngươi dám vu khống các phi tần trong cung!” Lần này đến lượt Chu hoàng hậu thay đổi sắc mặt.
Chỉ một câu nói này của Minh Lan Nhược đã chạm đến nỗi lo trong lòng bà ta, trong cung này thiếu gì người thèm muốn vị trí hoàng hậu mà mong bà ta chết.
Cho dù trong cung của bà ta chỉ toàn là người của bà ta nhưng nếu như có các phi tần khác âm thầm hại bà ta thì sao, khi còn là phi tần chẳng phải bà ta cũng hay làm ra loại chuyện như vậy hay sao?
Cuối cùng, Chu hoàng hậu cũng không thể chống lại sự nghi ngờ trong lòng mình, cắn răng nói: “Được, Minh Lan Nhược, bản cung sẽ tin ngươi lần này.”
So với những phi tần trong cung kia, ít nhất Minh Lan Nhược muốn giữ cho đứa con của mình sống sót nên sẽ nỗ lực để cứu bệnh nhân là bà ta.
Nhìn thấy Chu hoàng hậu cuối cùng cũng đã chịu nằm xuống, không còn gây rối nữa, Minh Lan Nhược thầm lắc đầu.
Với những người này, nàng không thể lịch sự được, chỉ có nói rõ và thẳng thừng mới khiến họ sợ hãi mà nghe theo.
Không lâu sau, Xuân Hòa đã tự mình bưng một bát thuốc đến.
Minh Lan Nhược thì bước đến phía sau bà ta, bắt đầu chuẩn bị kim châm bạc để châm thuốc vào huyệt.
Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nương nương, phá thai cũng giống như chuyện sinh nở, huống hồ lần này là phá bỏ ác thai đã ăn sâu vào tử cung của người, sẽ đau đớn hơn nhiều, người hãy cố gắng chịu đựng.”
Giọng nói của Minh Lan Nhược rất lạnh lùng nhưng không biết tại sao Chu hoàng hậu lại cảm thấy có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Chu hoàng hậu cắn răng, mặt lạnh lùng uống thuốc dưới sự hầu hạ của Chu Trường Nhạc và cung nữ hầu cận.
Hương vị của thuốc không quá đắng, chỉ có một mùi tanh, bà ta suýt thì nôn ra: “Ọe… Đây là cái gì…”
Nhưng ngay tức khắc, cơn đau nhói từ huyệt Kiên Tỉnh và huyệt Thiên Tông phía sau lưng truyền đến khiến cho Chu hoàng hậu thét lên một tiếng.
Bà ta cố nén cơn đau nuốt hết số thuốc mà bà ta sắp nhổ ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất