Minh Lan Nhược - FULL

Hắn như thế này khiến nàng không kịp thích ứng, nét cáu kỉnh hiện hữu trên gương mặt: “Không biết ngài đang nói cái gì, nếu tin ta thì sao vừa nãy ngài lại nói những lời khiến ta nhục nhã thế kia!”
Nàng xoay người muốn rời đi trong chớp mắt nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ kéo vào lồng ngực từ phía sau.
Lồng ngực Thương Kiều vững chãi ấm áp, hương trầm thơm mát tràn ngập trong không khí buốt lạnh.
Tuyết lại bắt đầu rơi trên bầu trời, hoa tuyết nhỏ bé lạnh như băng hoà cùng hơi thở cháy bỏng của hắn rơi bên tai mềm mại của nàng.
Cơ thể Minh Lan Nhược khẽ run lên, cảm giác tê dại lạ lùng hắn thổi vào từ vành tai nhạy cảm của nàng đi vào huyết quản, lan ra khắp mọi nơi trên cơ thể.
Theo bản năng nàng giơ tay lên hơi gấp gáp ôm tay hắn, lại nghe giọng nói đầy quyến rũ của hắn rủ rỉ bên tai: “Minh Lan Nhược, ngươi là của ta, ai dám tơ tưởng đến ngươi bản toạ sẽ cho chúng chết thảm.”
Thường ngày hắn nói chuyện lạnh lùng nhạt nhẽo nhưng lần này hắn hết sức dịu dàng, như thể nỉ non khẩn cầu, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Minh Lan Nhược nhìn màn đêm vô tận phía trước, không có một bóng người nào. Những người phía sau lưng giống như những bóng ma mờ nhạt, khiến nàng không thể thoát khỏi đêm trường.
Nàng rũ mi, nhẹ giọng hỏi: “Nếu đã tin ta, sao còn thành ra thế này, Thương Kiều?”
Trước kia là vậy, bây giờ vẫn là vậy!
“Đúng vậy, ta tin, chỉ là vẫn sẽ tức giận.” Hắn cúi đầu cười nhẹ.
Hai cánh tay hắn trượt xuống chiếc eo thon của nàng.
Sau đó, đôi môi tràn đầy dục vọng rơi trên cần cổ trắng tuyết của người trong lòng.
Minh Lan Nhược khẽ run lên: “…”
Chẳng biết tại sao, nàng không thể thấy rõ con đường phía trước trong màn đêm tịch mịch này.
Nàng khẽ run rẩy, cảm nhận môi hắn lả lướt xuống phía dưới cổ, mỗi tấc da lưu lại một dấu ấn mạnh mẽ.
Hoa tuyết rơi trên nền da trần trụi của nàng, cảm giác tê dại lẫn dịu dàng khó giải thích này khiến nàng cảm thấy mình chính là bảo vật hắn trân quý nhất.
Nàng nhắm chặt mắt lại, cất giọng run run: “Thương Kiều… ta lạnh, chúng ta… trở về đi, ngày mai ta còn nhiều việc.”
Không được, nàng không được kỳ vọng vào bất kì nam nhân nào nữa, kể cả hắn!
Thương Kiều dừng động tác, ngẩng đầu lên, khóe mắt tinh xảo mang theo một chút đỏ sậm khác thường.
Cô nương trong ngực đưa lưng về phía hắn, thân thể mảnh khảnh hơi duỗi về phía trước, cũng không biết là sợ hãi hay là xấu hổ, nhẹ nhàng run rẩy, dựa toàn bộ vào thân thể cao lớn của mình mới có thể đứng.
Hắn thích mình có sức ảnh hưởng đối với nàng.
Hắn đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, nỉ non:
“Bản tọa đưa ngươi trở về.”
Toàn thân Minh Lan Nhược lại run lên, không dám để cho hắn nhìn thấy dục vọng trong ánh mắt mình.
A Cổ ma ma từng nói, Miêu Cương chưa bao giờ lấy lễ giáo áp người như người Hán, con gái cũng là người, có dục vọng không đáng xấu hổ.
Nhưng người đó không nên là Thương Kiều, nàng biết hắn đang cố ý dụ dỗ mình, người đó biết cách thể hiện ra sự quyến rũ của hắn.
“Thiên Tuế gia đi làm việc đi, ta tự trở về là được rồi.” Nàng quay mặt đi, duy trì bộ mặt bình tĩnh giả dối.
“Thương Kiều cúi người, mỉm cười lưu loát bế nàng: “”Sao lại nói nhảm nhiều như vậy.””

Hắn ôm nàng chậm rãi đi dọc theo con đường cung điện tuyết rơi.
Minh Lan Nhược hơi cứng ngắc tựa vào trong ngực hắn.
Bóng đêm thật sâu, trên con đường cung điện hoang vắng chỉ có một ngọn đèn đá tản ra ánh sáng lờ mờ.
Dường như trong đất trời u tối này, chỉ có hai người hắn và nàng.
Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân tựa vào ngực hắn.
Quên đi, lúc này đây, ở trong lòng hắn, không suy nghĩ gì cả, nghĩ nhiều đau đầu!
Lúc Thương Kiều ôm Minh Lan Nhược đi ra từ trong cung, Hòa công công đã sớm dẫn người canh giữ bên cạnh xe ngựa.
Ông ta vừa nhìn thấy Thương Kiều đi ra, lập tức đi lên nghênh đón, vừa ngước mắt đã thấy cô nương kia đang ngủ trong lòng chủ tử nhà mình, xinh đẹp yên tĩnh như một gốc hoa lan mềm mại an tĩnh, trên người không có phòng bị và gai nhọn sắc bén.
“Tiểu thư ngủ rồi, chủ tử, ngài chậm một chút.” Hòa công công cũng không tự chủ được mà vén rèm nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Nét mặt Thương Kiều dịu dàng, ôm người trong ngực lên xe.
Hòa công công thầm than trong lòng, đại khái cũng chỉ có lúc đối mặt với Minh đại tiểu thư, Thiên Tuế gia mới có biểu cảm này.
Nếu Minh đại tiểu thư chưa từng chủ động tới gần gia, có lẽ gia sẽ không cho phép dục vọng trong lòng hắn lớn lên, khắc chế đứng ở phía sau nàng, lúc cần thiết che chở nàng là đủ rồi.
Nhưng hiện tại Minh đại tiểu thư chủ động tới gần chủ tử như vậy, dục vọng của hắn đối với nàng đã sớm lớn thành sự ngoan cố vô biên.
Sẽ có một ngày, bất kể vì lí do gì, Minh đại tiểu thư muốn rời khỏi Thiên Tuế gia, gia nhất định sẽ hủy hoại nàng.
Cũng sẽ hủy chính hắn, thậm chí hủy cả thiên hạ này.
“Được rồi, trở về Vương phủ.” Thương Kiều hài lòng ôm cô nương trong lòng mình, thấp giọng nói.
Xe ngựa được một đám Cẩm Y Vệ hộ tống đi về phía trước.
Lúc này hắn cũng không biết, hôm nay mình hoành hành ngang ngược như vậy, cũng có một ngày mặc thường phục, tóc đen xõa tung, nâng tay của nàng với phong thái hết sức dịu dàng, thành kính hôn lòng bàn tay của nàng, nói một câu:
“Xin tiểu nương tử thương tiếc.”
……

Ads
';
Advertisement