Minh Lan Nhược - FULL

Khi Thượng Quan Hoành Nghiệp đối mặt với nữ nhân, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy mình chân thành như vậy.
Minh Lan Nhược ôm trán, không nhịn được thấp giọng nở nụ cười: “Ha… Ha ha ha… Sao Tần vương lại nghĩ rằng ta bằng lòng làm trắc phi của ngươi, rồi muốn làm quý phi?”
Thật quá nực cười! Kẻ ngu ngốc vô liêm sỉ này!
Nàng không kìm được muốn buông ra những lời mắng mỏ thô tục như những hạ nhân trong nhà.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nàng cười đến mức hơi không thoải mái, chỉ nhíu mày nói: “Đương nhiên vì đầu óc sáng suốt và thủ đoạn của ngươi chứng tỏ ngươi xứng đáng.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi chưa từng nghĩ ngươi không xứng đáng để ta hy sinh lớn như vậy sao?”
“Ngươi có ý gì, đã cho thể diện còn được nước lấn tới à?” Thượng Quan Hoành Nghiệp tóm lấy vai nàng, căm tức hỏi.
“Phịch!” Hắn ta còn chưa kịp hỏi xong, đã bị ai đó đá mạnh vào mông.
“Keng!” Một tiếng, Thượng Quan Hoành Nghiệp bị đá bay sang một bên, hắn ta ôm lấy vết thương cũ của mình, đau đớn đến mức nhe răng nhếch miệng: “Ai dám…”
“Ồ, tâm trạng Tần Vương điện hạ có vẻ tốt quá. Mẫu thân trên giường bệnh sống chết chưa rõ, ngươi lại ngang nhiên ở chỗ này động tay động chân với cháu gái ngoại của bản toạ!” Một giọng nói âm trầm kịch liệt đột ngột vang lên.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân dáng người cao lớn trong bóng tối, cả người hắn như thể bao bọc trong ngọn lửa địa ngục, chẳng khác nào A Tu La khát máu đang nhìn mình.
Minh Lan Nhược thoáng cái đã bị Thương Kiều kéo đến phía sau hắn.
Hắn dùng lực siết tay nàng, rõ ràng hắn đang cố nén cơn tức giận.
Nàng nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ, lại bất an nắm tay Thương Kiều, nhẹ giọng nói: “Thương Kiều, không phải như ngài thấy đâu…”
“Ngươi câm miệng ngay. Goá phụ như ngươi ở chung với một nam nhân khác liếc mắt đưa tình còn ra cái thể thống gì, vẫn còn nghĩ mình gây chuyện chưa đủ à?”
Giọng nói lạnh lẽo của Thương Kiều mang theo cơn tức giận bùng nổ vang lên.
Minh Lan Nhược cứng đờ người, cố nhịn xuống sự bực dọc, mím môi không nói lời nào. Hiện tại hắn vẫn còn nổi nóng, không nên động vào hắn.
Bằng không một hồi nữa hắn điên lên không biết hắn sẽ làm trò gì!
Bọn thị nữ lẫn thái giám xung quanh quỳ rạp đầy đất: “Thiên Tuế Gia nguôi giận!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng gượng gạo ngồi dậy: “Thiên Tuế Gia ngài hiểu lầm rồi, bản vương chỉ bàn bạc chút vấn đề với Điệu Vương Phi thôi, chẳng qua không tiện cho người ngoài nghe…”
Thương Kiều cúi đầu, nhìn hắn ta bằng ánh mắt tràn đầy lệ khí: “Tần Vương không cần bàn bạc điều gì với nàng, nàng là người của bản toạ, ngươi có việc gì cứ đến bàn bạc cùng bản toạ, nếu có lần sau… bản toạ sẽ không tha thứ.”
Thương Kiều dừng một chút, bỗng nhiên hắn đặt tay lên vai Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hắn cười như không cười, cúi đầu xuống thủ thỉ bên tai: “Bản toạ đã nói rồi, bản toạ rất thích thân thể lẫn dung mạo này của Tần Vương. Đứa trẻ ngoan, ngươi thèm khát nha đầu Minh Lan Nhược kia, không bằng nói với bản toạ, bản toạ sẵn lòng trải giường dọn chiếu đợi ngươi mà?”
Huyết sắc trộn cùng sát khí dày đặc trên người Thương Kiều khiến hắn thêm phần hung ác.
Cả người Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đờ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mặt hắn ta trắng bệch, chỉ biết nghiến răng không dám lên tiếng, toàn thân cứng ngắc không dám động đậy.
Thương Kiều khinh bỉ cười giễu cợt một tiếng: “Phế vật.”
Nói xong, hắn đứng dậy mạnh mẽ dắt Minh Lan Nhược xoay người rời đi.
Hòa công công vung cái phất trần, u ám nhìn lướt qua đám thị nữ và thái giám có mặt ở đó: “Bất kỳ ai nói ra chuyện ngày hôm nay sẽ bị chém đầu, cũng nên nếm thử chút mùi vị hình phạt ở Thận Hình Ty, chúng ta cũng phải tốn nhiều công sức lắm, hiểu không?”
Một đám cung nhân nơm nớp lo sợ dập đầu: “Đã hiểu, thưa Hoà Đại tổng quản.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhục nhã siết chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt nhìn xuống tràn đầy hận ý.
Thương Kiều, một tên hoạn quan ti tiện, cứ chờ ngày hắn ta đăng cơ, lúc đó hắn ta sẽ diệt trừ hoạn đảng tận gốc!
Minh Lan Nhược bị Thương Kiều lôi kéo suốt một đường trong cung.
Hắn cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng lôi nàng đi về phía trước.
Minh Lan Nhược bị lôi kéo đi đứng loạng choạng, không ngừng thở dốc, không biết mình đi tới chỗ nào, ngay cả bọn thái giám cũng không biết đi đâu.
Cuối cùng, nàng không nhịn được mà rút tay mình lại: “Thương Kiều, ngài càn quấy đủ chưa!”
Thương Kiều dừng động tác lại, xoay người lạnh lùng nhìn nàng bằng đôi mắt phượng tối đen, không nói lời nào.
Minh Lan Nhược xoa nắn cổ tay đau đớn của mình, bị ánh mắt lợi hại kia của hắn nhìn chằm chằm nên cả người không được thoải mái.
Cũng không biết hắn thấy được bao nhiêu phần, có hiểu lầm việc gì không.
Lần đầu tiên hắn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp quấy rầy nàng đã phát điên ngay sau đó.
Nàng cắn răng nói: “Ta đã nói không phải như ngài thấy rồi, chính hắn ta phát điên ở đó trước, tự mình quyết định mà thôi, ta nghe những lời hắn ta nói chỉ thấy hoang đường. Ngài có thể đừng hơi chút nổi giận, tin ta một lần đi được không?”
Nàng chịu đựng tính tình thất thường của hắn đủ rồi, vừa đa nghi lại còn nhạy cảm!
Nhưng…
“Ta tin.” Hắn đột ngột nói một cách lạnh lùng.
“Cũng không biết đầu óc Thượng Quan Hoành Nghiệp hắn ta nghĩ như thế nào… Cái gì? Ngài vừa mới nói gì cơ?” Minh Lan Nhược không dám tin, trợn mắt lên nhìn.
Thương Kiều bình tĩnh nhìn nàng: “Ta nói, ta tin.”
Trong lúc nhất thời Minh Lan Nhược lại không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngẩn ngạc nhiên nhìn người trước mặt, trong lòng trào dâng xúc động.
Hắn thực sự… tin nàng?
Thương Kiều chậm rãi lại gần, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu khó lường như sao sáng soi rọi sông dài: “Thế nào, bất ngờ à? Chẳng lẽ ngươi thật sự làm chuyện gì có lỗi với ta?”

Ads
';
Advertisement