Minh Lan Nhược - FULL

Đoàn người đi về hướng Điệu Vương phủ.
Tới Vương phủ, Minh Lan Nhược xuống xe, lại thấy Thương Kiều cũng xuống xe theo mình.
Nàng hơi sửng sốt: “Ngươi không quay về sao?”
Thương Kiều nguy hiểm nheo đôi mắt phượng lại, cười nhạt: “Nha đầu qua cầu rút ván này, vừa mới lau đầy nước mắt nước mũi lên quan phục của bản tọa xong mà giờ đã muốn đuổi bản tọa đi rồi?”
Minh Lan Nhược theo bản năng dùng tay áo che chóp mũi lại, tức giận trừng hắn một cái!
Nhưng nàng vẫn quay mặt đi đạm nhạt nói: “Cũng nên kiểm tra lại cho ngài rồi, thuận tiện cùng nhau dùng bữa tối luôn?”
Thương Kiều cười nhẹ: “Như này còn tạm được.”
“Mẫu thân!” Đứa bé nho nhỏ đột nhiên chạy tới nhào vào trong ngực đón nàng.
Sức lực của Tiểu Hi lớn, nàng hơi loạng choạng một chút rồi bất đắc dĩ sờ đầu nhung nhỏ của cậu bé: “Con làm gì mà phải chạy nhanh như thế vậy.”
Tiểu Hi vừa mới định nói thì đột nhiên bị một bàn tay to nhấc lên: “Cơ thể của nương ngươi không chịu được lực đâm thô lỗ như vậy của nhãi con ngươi đâu.”
Tiểu Hi nhìn ngươi ôm lấy mình, bĩu môi: “Ngươi là cái đồ quỷ đáng ghét dám khi dễ nương ta, mau mau thả ta xuống rồi cút khỏi nhà ta!”
Mấy người Tiểu Tề Tử hoảng sợ, nhóc con này thật vô lễ nhưng Thiên Tuế Gia lại phá lệ chịu đựng nhóc.
Minh Lan Nhược ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Hi, không được vô lễ, Thiên Tuế Gia giúp mẫu thân lấy được của hồi môn về nên mẫn thân mời hắn vào nhà dùng bữa.”
Dường như con mèo nhỏ lúc này mới thành thật lại quay về hướng Thương Kiều làm mặt quỷ: “Vậy được rồi, xem mặt mũi của đống bạc kia nên lần này cho ngươi ôm ta đấy!”
Thương Kiều nhướng mày nhìn đứa bé trai trong ngực mình: “Tên nhóc con nhà ngươi cũng không biết là giống ai nữa, khắc nghiệt thật đấy.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ôm Tiểu Hi thì thầm cười lạnh, giống ai ý hả, tất nhiên là giống ngươi rồi…
Hai người bước vào Vương phủ, sắc trời đã tối, mưa tuyết cũng ngừng rơi, từng cái đèn lồng được thắp sáng mang theo ánh hoàng hôn ấm áp.
Cảnh Minh, Xuân Hòa và mấy người Tiểu Tề Tử thấp giọng nói chuyện phiếm.
Trong lúc hoảng hốt, Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy ở bên cạnh nhìn cảnh hắn ôm hài tử đấu võ mồm, một đường theo hành lang tiến về phía trước như một đôi phu thê dẫn theo hài tử trở về nhà dùng bữa tối, cả nhà đoàn viên.
Gió lạnh nhẹ thổi, nàng hơi nhắm mắt, tâm tình bình tĩnh lại đi tiếp.
Nếu đã không biét rõ con đường phía trước ra sao thì cứ thẳng tiến không lùi mà bước tiếp theo trái tim thôi.
Mặc kệ hắn muốn ra sao thì nàng chỉ lo chuyện bản thân nên làm.
Vương ma ma rất hiểu chuyện ở trong phòng khách bày mấy bàn lẩu nhúng nóng hổi, trên bàn là các loại thịt dê bò cá tươi mới đang chờ.
Hôm nay lấy được nhiều bạc như vậy khiến thức ăn trên bàn cũng được cải thiện tốt hơn rất nhiều.
Minh Lan Nhược bảo những người khác cùng nhau ngồi dùng bữa, còn nàng và Thương Kiều lẫn Tiểu Hi thì ra đằng sau bức bình phong ngồi ăn một bàn khác.
Nàng đang ăn thì thấy tiên sinh vô danh cũng đang cao hứng uống chút rượu, chợt nhớ tới còn một người khác nữa: “Sao thư sinh Ẩn không tới?”
Tay Thương Kiều đang dùng đũa đút thịt viên cho Tiểu Hi ăn nghe thấy vậy thì hơi khựng lại.
Tiểu Hi “A ô” một hơi gặm thịt viên: “Hai ngày nay tiên sinh bị bệnh, cả ngày luôn ở trong phòng ngủ ạ.”
Minh Lan Nhược hơi nhíu mày: “Sao lại bị bệnh, không phải lúc mới trở về vẫn còn tốt hay sao, có bảo người đưa đồ ăn cho hắn hay không?”
Đám người Vương ma ma hai mặt nhìn nhau, hình như bọn họ đã quên mất còn có chuyện này rồi.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Cho người đi nhìn thư sinh Ẩn, thôi, để ta tự đi, thuận tiện nhìn thử xem bệnh của hắn luôn.”
“Bá!” Thương Kiều giữ tay nàng lại, thanh âm hơi cổ quái: “Sao ngươi lại quan tâm cái tên thư sinh kia thế?”
Minh Lan Nhược sửng sốt, nàng cũng không rõ tại sao mình phải để ý cái tên thư sinh yếu đuối đó như vậy nữa.
Có lẽ là bởi vì trong lúc náo nhiệt như này mà chỉ có hắn một mình một người nằm trên giường bệnh thật sự rất đáng thương.
Nhưng nàng chỉ đáp: “Hắn là tiên sinh của Tiểu Hi, quan tâm hắn là điều nên làm.”
Tâm tình Thương Kiều hơi không tốt, mặc dù hắn cũng chẳng rõ vì sao lại không tốt nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Không được đi, nếu thật sự muốn xem bệnh thì ngươi ăn xong hãy đi.”
Nói rồi hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiểu Tề Tử: “Tiểu Tề Tử, ngươi đi tặng đồ cho hắn ta đi.”
Vương ma ma chạy nhanh tới: “Là lão nô thất trách, lão nô sẽ đi ngay, không dám làm phiền công công!”
“Không không, đây là việc chủ tử giao cho, tất nhiên sẽ do ta đi!” Tiểu Tề Tử nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó tùy tiện lấy một ít đồ ăn rồi chạy nhanh như chớp.
Tốc độ nhanh đến mức Vương ma ma không kịp nói gì cả.
Minh Lan Nhược hơi buồn bực nhưng cũng không nghĩ nhiều, nàng đành ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Trong bữa cơm có đứa nhóc Tiểu Hi dở hơi đảo quanh khắp nơi, náo nhiệt phi phàm, không khí ấm áp.
Khóc một lúc khiến tâm tình tích tụ tiêu tán không ít, hiện tại trong túi có tiền, tiên sinh vô danh cũng đã về tay.
Minh Lan Nhược tâm tình tốt uống hai ly, khuôn mặt lãnh diễm cũng bị nhiễm lên màu tươi tắn thanh tú.
“Uống ít một chút, ngươi còn phải khám lại cho bản tọa nữa.” Thương Kiều nhìn cả người nàng lơi lỏng, mi mắt cong cong thì hơi nhướng mày.
Hắn dụ dỗ nàng uống mấy chén kia cốt là muốn nàng quên mất chuyện đi xem bệnh cho thư sinh Ẩn chứ không phải tính toán định chuốc say này quên mất chuyện khám lại cho hắn.
Dù sao thì hắn cũng hy vọng có thể sớm ngày “Hồi phục” mới có thể cho nàng xem thử “Đao” của hắn.

Ads
';
Advertisement