Minh Lan Nhược - FULL

Trong không khí chợt im lặng, Thương Kiều bị tát lệch mặt, trong mắt tràn đầy cơn tức giận.
Mấy năm nay, đừng nói đánh hắn, ai dám cao giọng nói với hắn một câu?
Hắn thô bạo nắm lấy mặt nàng: “Ngươi…”
Lòng bàn tay hắn lại chạm vào những giọt nước mắt lấp lánh trên mặt Minh Lan Nhược, bỗng nhiên dừng động tác.
Người phụ nữ dưới thân tràn đầy sự tức giận và căm hận, gắt gao trừng hắn: “Cút!”
Cơn tức giận của Thương Kiều lại dần dần tan đi, cuối cùng nàng cũng lộ ra một chút cảm xúc chân thật, cho dù là chán ghét hắn như thế.
Hắn cúi đầu nhìn nữ tử với quần áo xộc xệch nhưng toàn thân đầy gai nhọn, bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi có biết không, cổ thuật ngươi dùng với Đàm phủ kia giống như là thuật yếm thắng, một khi bị người ta phát hiện, đó là tội tịch biên diệt tộc, từ xưa thuật yếm thắng chính là thứ Đế Vương kiêng kị nhất, ngươi muốn chết sao?”
Minh Lan Nhược cứng đờ, nàng bỗng nhiên không nhịn được mà muốn cười khẩy với hắn: “Vậy thì sao, muội muội của ta muốn giết ta, di mẫu đối đãi ta như nữ nhi ruột cũng muốn giết ta, biểu cữu của ta thì muốn lăng nhục ta, ngay cả ngươi cũng đặt ta ở dưới thân, muốn làm gì thì làm, ta có thể thế nào?”
Hiện tại hắn và những người kia có gì khác nhau?
Thương Kiều nhìn cô nương dưới thân chảy nước mắt ròng ròng, cả người run rẩy nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn không chịu thua.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay vén lại quần áo của nàng, ôm nàng như một cô gái nhỏ.
“Đừng khóc nữa.” Thương Kiều bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, ôm chặt nàng vào lòng, mặt cũng vùi vào trong mái tóc đen của nàng.
“Ngươi có biết là ta lo lắng cho ngươi biết chừng nào không, suốt đêm đến Đàm phủ tiêu trừ toàn bộ dấu vết có thể liên lụy đến ngươi, ngươi gạt ta, lừa dối ta, lợi dụng ta, hôm nay ngược lại còn thấy oan ức.”
Từng chuyện từng chuyện, có chuyện nào mà hắn không lo lắng cho nàng chứ?
Minh Lan Ngược ngửi mùi khói trầm dễ ngửi trên người hắn, nắm chặt quần áo trên ngực hắn, chôn mặt trên ngực hắn, dùng hết sức lực đấm hắn, nước mắt lại càng rơi một cách dữ dội.
Vì sao chứ, vì sao sau khi khi ức hiếp nàng, còn dịu dàng với nàng như vậy.
Nàng ghét hắn như vậy! Cực kỳ ghét! Hắn tính là thứ gì chứ…
Hối hận và ủy khuất từ kiếp trước lẫn kiếp này giữa mùi trầm yên, trong lồng ngực ấm áp và rắn chắc của hắn khiến nàng không thể nhịn được nữa mà nắm chặt vạt áo của hắn không kiềm chế được khóc nấc lên.
Cho dù là thắng di mẫu hay trừng trị biểu cữu nhưng trái tim nàng vẫn băng giá như cũ.
Mặc dù kiếp trước nàng và nhị muội đấu đến ngươi chết ta sống, mặc kệ là hư tình hay giả ý thì di mẫu vẫn luôn nỗ lực hòa giải.
Nhưng nàng không nghĩ tới ở đời này di mẫu lại muốn giết nàng.
Có lẽ là do nàng quá tham lam, sống thêm một đời vừa muốn bảo bối bình an, vừa muốn phụ thân và mọi người bên cạnh cũng không sao cả.
Muốn giải hòa với muội muội duy nhất, muốn cởi bỏ khúc mắc với di mẫu đã sủng nàng gần hai mươi năm trời, chẳng sợ ước nguyện ban đầu của bà ta là phủng sát bản thân.
Càng…Muốn cùng hắn trải qua cuộc đời an bình, một đời một kiếp một đôi.
Nhưng cho tới hiện tại, ngoại trừ hài tử ra thì phụ thân và mọi người bên cạnh chỉ coi là tạm thời bình an, mà những thứ khác dường như vẫn hướng đến kết cục giống như kiếp trước, ngay cả bên người hắn cũng đã xuất hiện thêm những người khác.
“Ta ghét ngươi…Ta ghét cái đồ chết giẫm nhà ngươi, ngươi cút ngay, không được tới gần ta!” Nước mắt nàng rơi như mưa, nỉ non nói năng lộn xộn hết cả.
Thương Kiều chỉ cảm thấy trái tim lạnh băng âm u trước giờ của mình như bị nước mắt nàng thấm ướt khiến cho nó vừa mềm mại vừa phức tạp đến rối tinh rối mù.
Hắn ôm nàng thật chặt trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng mảnh khảnh đơn bạc của nàng giống như khi còn nhỏ ôn nhu dỗ dành nàng.
“Được được, là tiểu cữu cữu không tốt khiến ngươi chán ghét, dù sao thì ngươi ghét ta cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai.”
Đã nhiều năm trôi qua, tiểu cô nương của hắn lại bị hắn ôm vào trong ngực.
Hắn vẫn còn nhớ rõ một ngày nọ của nhiều năm trước, khi trưởng tỷ của Tiêu gia lần đầu tiên ôm nàng xuất hiện ở trước mặt mình khi hắn đang tuyệt vọng đến chết lặng.
Tiểu nữ hài cười xinh đẹp duỗi tay ôm lấy hắn thời niên thiếu, ngửa đầu mềm mại nói:
“Huynh thật xinh đẹp, đừng khóc nha, có Nhược Nhược thích huynh.”
Tiểu cô nương mềm mại ấm áp như vậy khiến hắn cảm thấy hóa ra trên thế gian này vẫn còn có sự mềm ấm và thuần khiết như thế.
Lại đến khi trưởng tỷ Tiêu gia qua đời, tiểu cô nương đến nói vẫn chưa sõi mặc áo tang nhào vào trong ngực hắn khóc lóc: “Tiểu cữu cữu, mẫu thân, mẫu thân bà ấy đi rồi… Người không được đi, muốn người vĩnh viễn bồi bên cạnh Nhược Nhược… Người không được đi…”
Ánh mắt Thương Kiều xa xăm mà lạnh băng, sau đó nhắm mắt lại vùi chóp mũi cao thẳng vào mái tóc đen nhánh của nàng.
Nàng là tiểu cô nương của hắn mà…
Không biết đã qua bao lâu, Minh Lan Nhược đã khóc mệt mới bình tĩnh lại.
Nàng cũng không nói lời nào mà chỉ rầu rĩ sụt sịt mũi muốn đứng dậy.
Bàn tay vốn đang nhẹ nhàng vỗ về sống lưng thon dài của nàng đột nhiên nhấn ấn nàng một cái trở về trong ngực mình.
Tiếng nói từ tính lạnh nhạt của Thương Kiều vang lên trên đầu vai nàng: “Sao vậy, khóc đủ rồi.”
Minh Lan Nhược lạnh mặt hít mũi hai cái: “Sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới Điệu Vương phủ vậy?”
Từ Quốc công phủ đến Điệu Vương Phủ cùng lắm chỉ mất hai khắc, xe ngựa này hình như đã sắp đi đến một canh giờ rồi thì phải?
Đầu ngón tay Thương Kiều móc lấy ngọn tóc nàng nghịch: “Không phải ngươi muốn khóc sao, nên ta để phu xe đi thêm vài vòng ở trong thành để ngươi được khóc thoải mái.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lan Nhược ửng đỏ, rầu rĩ nói: “Ta…Khóc đủ rồi, trở về đi.”
Tuy rằng phát tiết một hồi cảm xúc tích lũy đã lâu, đáy lòng cũng thoải mái nhưng đối tượng để phát tiết lại là hắn, thật đúng là… xấu hổ.
Thương Kiều cười khẽ, bàn tay thon dài gõ nhẹ lên vách xe, Tiểu Tề Tử vẫn luôn đi theo bên cạnh xe lập tức ý bảo phu xe.

Ads
';
Advertisement