Bà ta đỡ Đàm thị, đau lòng phẫn nộ nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Phu nhân nuôi nấng ngươi gần hai mươi năm, đối xử với ngươi tốt hơn nữ nhi ruột, vậy mà ngươi lại đối xử với ngài ấy như thế, bất hiếu bất nghĩa, trời đánh thánh vật!”
Minh Lan Nhược không nhanh không chậm nhìn về phía Xuân Hòa: “Xuân Hòa, lấy kim bạc của ta ra.”
Không sai, nàng còn sợ Đàm thị không diễn vở kịch này.
Xuân Hòa lập tức lấy hòm thuốc trên lưng ra, mở ra đặt trước mặt Đàm thị: “Đại tiểu thư, xong rồi.”
Minh Lan Nhược lập tức cầm lấy một cây kim bạc, chọn một cây dài, hình như có chút không hài lòng: “Cái này ngắn, tìm cái dài hơn, mới có thể đâm sâu vào da thịt.”
“Ngươi muốn làm gì?” Ma ma hoảng sợ kêu lên.
“Làm thầy thuốc đương nhiên là phải tận hiếu với di mẫu, khám bệnh cho di mẫu!” Khuôn mặt Minh Lan Nhược dịu dàng, cầm lấy tay Đàm thị, lưu loát, hung hăng đâm một kim xuống huyệt Hợp Cốc của bà ta.
Đàm thị chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội từ tay lan đến gáy, đau đến kêu thảm thiết: “A!”
Nhìn xác Đàm thị vùng lên ngồi dậy, mọi người chỉ cảm thấy hóa ra Minh Lan Nhược có y thuật trong người.
Minh Lan cầm lấy cổ tay Đàm thị, dịu dàng hỏi: “Di mẫu, ta thấy di mẫu rất khó chịu, hay là ta châm thêm vài kim và dùng thuốc cho di mẫu? Ưu điểm của Miêu y ta là hiệu quả nhanh nhưng sẽ đau hơn, người chịu đựng một chút nhé?”
Đàm thị run sợ, lập tức liều mạng rút cổ tay mình về, cố nén đau nói: “Không cần, quản gia, ta bảo Trâu ma ma đi theo ngài đến khố phòng của ta, mang hết đồ cưới còn lại của đại tiểu thư đưa cho nó mang đi.”
Quản gia thấy thế, đành phải gật đầu: “Vâng.”
Xuân Hòa không khách sáo nói: “Quản gia, hay là mang theo hộ viện đi cùng đi, chỉ sợ phải chuyển không ít đồ.
Quản gia xấu hổ cười, nói với hộ viện đi cùng mình: “Các ngươi đi theo đi.”
Hộ viện mà ông ta dẫn theo vốn là người phu nhân muốn dùng để đối phó tiểu thư, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ trở thành công nhân khuân vác của đại tiểu thư, phu nhân thật sự cần gì phải như thế, mất hết mặt mũi.
Nhìn quản gia dẫn người rời đi, Minh Lan Nhược mới đứng dậy hành lễ với Quan thừa Đại Lý Tự: “Đa tạ ngài chủ trì công đạo.”
“Khách sao rồi, làm quan phải như thế!” Quan thừa Đại Lý Tự vội vàng đáp lễ.
Thương Kiều u ám đứng dậy: “Minh Lan Nhược, ngươi hát xong rồi đi theo bổn tọa!”
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi, Quan thừa Đại Lý Tự cũng vội vàng đuổi theo: “Thiên Tuế Gia đi thong thả.”
Xuân Hòa có chút lo lắng nhìn Minh Lan Nhược, Minh Lan Nhược vỗ tay nàng ấy: “Không cần lo lắng cho ta, ngươi ở chỗ này giúp ta kiểm kê của hồi môn đi.”
Nói xong, nàng lại đi tới trước mặt Đàm thị, thản nhiên nói: “Di mẫu, chuyện vui mừng bất ngờ ngày hôm nay coi như là đáp lễ ta tặng di mẫu, lần sau trước khi muốn giết ta, hãy nghĩ đến nhị muội, đương nhiên, nếu di mẫu có bản lĩnh thì cứ tiếp tục tới giết ta.”
Dứt lời, nàng cũng mặc kệ sắc mặt tái nhợt như tuyết của Đàm thị, xoay người rời đi.
Đàm thị yếu ớt ngã xuống đất.
Thật không cam lòng… còn chưa diệt trừ Minh Lan Nhược vậy mà Đại ca lại chết thảm như vậy, nàng còn dám dùng Nguyệt Oánh uy hiếp mình.
Đáy mắt Đàm thị tràn đầy thù hận, run rẩy nắm chặt nắm đấm.
……
Minh Lan Nhược vừa ra khỏi phủ đã thấy Tề công công đứng trước xe ngựa, vén rèm, cười híp mắt với nàng.
Nàng hít một hơi thật nhẹ, lên xe.
Thôi đi, sợ cái gì, lúc trước đã nghĩ sẽ tính kế hắn, cũng đã đoán được hắn sẽ tìm nàng tính sổ.
Sắc mặt Thương Kiều lạnh lùng, khoanh chân ngồi trong xe, cả người u ám.
Minh Lan Nhược ngồi ở đó, cũng không nói lời nào, chỉ thành thật ngây người.
“Sao vậy, đầu lưỡi bị chó ngậm, không phải ngươi rất lợi hại, rất biết tính toán sao?” Giọng nói lạnh lẽo của Thương Kiều vang lên.
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Ta cũng không còn cách nào, muốn lấy lại của hồi môn nhanh nhất, cũng chỉ có thể mượn thế của ngài.”
“Vì sao thiếu tiền mà không nói với bổn tọa?” Thương Kiều hỏi một cách lạnh lùng.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, mới nói: “Của hồi môn là thứ ta đáng có được, còn bạc của ngài, không phải là thứ ta đáng có được.”
Thương Kiều bỗng nhiên đưa tay kéo nàng xuống dưới thân, âm trầm liếc nhìn nàng từ trên cao: “Món nợ này của ngươi cũng đã tính toán rõ ràng, mượn thế của bổn tọa, chẳng lẽ là ngươi xứng đáng?”
Minh Lan như trời đất quay cuồng ngã xuống người hắn nhưng vẫn uyển chuyển cười với hắn: “Cho nên, không phải là bây giờ ta tới bồi tội với ngài sao.”
Làm người mà, dù sao cũng phải co được dãn được.
Thương Kiều nhịn một chút, cuối cùng cắn răng hỏi: “Chuyện Đàm phủ, là ngươi giở trò quỷ sao?”
Vẻ mặt Minh Lan Nhược mờ mịt: “Chuyện gì?”
Thương Kiều nhìn bộ dạng của nàng, nở nụ cười, bỗng nhiên thô bạo kéo quần áo của nàng xuống, cúi đầu hung hăng mút vào xương quai xanh mảnh khảnh của nàng.
“Ngươi làm gì vậy! Buông ra!” Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, giơ tay đẩy hắn.
Khuôn mặt Thương Kiều không chút thay đổi, bẻ tay nàng, môi mỏng không kiêng nể gì ấn lên cổ nàng, đi thẳng xuống phía dưới.
“Đừng mà, ngươi buông ta ra, Thương Kiều…” Minh Lan vừa hận vừa xấu hổ, nước mắt sắp chảy ra.
Nàng hận hắn điên cuồng ác nghiệt, hận chính mình rõ ràng không tình nguyện nhưng ở trong tay hắn thân thể lại mẫn cảm đến phát run.
“Sợ cái gì chứ, không phải lúc trước ngươi chạy tới, nói muốn làm tình với bổn tọa sao, bây giờ ta còn chưa phải là nam nhân đích thực.” Hắn cúi đầu cười nhạo, xé rách áo nàng.
Cả người nàng run rẩy nhìn nóc xe, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà mạnh mẽ giơ tay lên: “Bốp!” Một cái tát hung hăng vung lên mặt hắn: “Cút ngay! Cút!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất