“Đại nhân, ngài xem trên đời lại có chuyện biểu cữu chiếm đoạt của hồi môn của cháu gái, rồi cháu gái ngoại giận mang theo một đám côn trùng giết biểu thúc và một đám người không biết từ đâu ra, có phải rất thú vị không?”
Minh Lan Nhược chậm rãi nhìn Đại Lý Tự Khanh.
Khóe mắt Đại Lý Tự Khanh co giật: “Điệu Vương phi, mạng người quan trọng, xin đừng đùa giỡn, chuyện của hồi môn cũng là việc nội bộ của Quốc công phủ, không liên quan đến vụ án này.”
Ông ta không muốn bị kéo vào cuộc tranh giành nơi hậu viện giữa kế mẫu và kế nữ là Quốc công phu nhân và Điệu Vương phi.
Minh Lan Nhược gật đầu, cười mà không nói: “Ồ.”
Nàng thật sự đã nói sự thật, Đại Lý Tự Khanh không tin thì nàng cũng không có cách nào.
Đàm thị chỉ vào nàng, giọng nói run rẩy: “Minh Lan Nhược, ngươi vẫn không nói thật, ngươi đòi hồi môn không được, ngay lập tức đại ca ta lại chết, ngươi còn có mặt tại hiện trường, không phải ngươi thì là ai!”
Minh Lan Nhược cầm tách trà, thản nhiên nói: “Tại hiện trường còn có cả Đốc chủ Đông Xưởng, Cửu Thiên Tuế, ngài ấy có thể chứng minh ta thậm chí còn chưa bước qua cánh cổng, không bằng ngài đi hỏi ngài ấy?”
“Cái gì?” Đại Lý Tự Khanh kinh sợ, làm sao ông ta lại không nhận được tin tức này, ông ta chỉ biết rằng nửa đêm hôm qua người của Đông Xưởng đã đến hiện trường Đàm phủ.
Nhưng vụ án mạng này quá đỗi ly kỳ quái quỷ, cho nên có người của Đông Xưởng đến cũng không lạ.
“Haha… Ngài nói đùa rồi, Thiên Tuế Gia bận rộn công việc, làm sao… Làm sao có thể quấy rầy ngài ấy được.” Đại Lý Tự Khanh cười gượng hai tiếng.
“Hôm qua bổn tọa có việc cần bàn bạc với Điệu Vương phi, nghe nói nàng đã đi đến Đàm phủ thì bèn đi tới ngoại ô Kinh thành tìm nàng ấy. Khi bổn tọa theo đến nơi, đúng lúc thấy nàng ấy đang chuẩn bị xuống ngựa ngoài Đàm phủ nên dứt khoát đưa nàng ấy trở về Kinh thành.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Đại Lý Tự Khanh lập tức đứng lên hành lễ với bóng dáng cao lớn đang bước vào: “Tham kiến Cửu Thiên Tuế.”
Phía sau Thương Kiều có vài đại thái giám đi theo, hầu hạ hắn ngồi vào chỗ, rồi dâng trà nước lên.
Thương Kiều tao nhã xua tay: “Không cần đa lễ.”
Đàm thị nắm chặt khăn tay, lòng đầy căm phẫn rồi lại sợ hãi – quả nhiên là Cửu Thiên Tuế chống lưng cho Minh Lan Nhược giết người, nếu không sao Thương Kiều lại xuất hiện ở đây!
Cách giết người tàn nhẫn như vậy, ngoài Đông Xưởng ra thì còn có thể là ai nữa?
Đại Lý Tự Khanh lập tức nhanh nhẹn nói: “Thiên Tuế Gia bận trăm công ngàn việc mà vẫn đích thân quan tâm đến một vụ án của dân thường, lão nhân gia ngài thực sự là thương dân như con, tận tụy quên mình, đáng là tấm gương.”
Minh Lan Nhược suýt nữa phun trà trong miệng ra.
“Khụ khụ khụ.” Nàng vội vàng lấy khăn che miệng.
Trong quan trường, người ta thường gọi những người có quyền cao chức trọng đã tới cấp thủ phụ là lão nhân gia như là một tôn xưng dành cho bề trên, giống như cách xưng hô lão phật gia nhưng chỉ có lúc nàng châm biếm Thương Kiều mỡi gọi hắn như thế.
Tuổi tác của Đại Lý Tự Khanh ngang với phụ thân nàng, mà lại tâng bốc Thương Kiều rõ ràng trẻ hơn mình nhiều như vậy… còn gọi là thương dân như con, tận tụy quên mình.
Thương Kiều lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược, rồi thản nhiên nói với Đại Lý Tự Khanh: “Được rồi, ngươi đi đi.”
“Dạ!” Đại Lý Tự Khanh lập tức đáp, không hỏi gì thêm về vụ án đã nhanh chóng dẫn người chạy đi.
Thiên Tuế Gia cũng đã khẳng định Điệu Vương phi chưa từng vào Đàm phủ, dù vụ án mạng thật sự do Điệu Vương phi gây ra thì cũng phải không liên quan đến nàng!
Đàm thị không cam lòng kêu lên: “Đợi đã, ngài không thể cứ thế mà đi…”
“Đúng vậy, ngài không thể cứ thế mà đi. Nếu đã có cả Đại Lý Tự Khanh và Thiên Tuế Gia ở đây, tiểu nữ thật ra lại có một vụ án muốn mời hai vị phán xử.” Minh Lan Nhược bỗng lên tiếng.
Cả Thương Kiều, Đại Lý Tự Khanh và Đàm thị đồng loạt nhìn nàng.
Minh Lan Nhược nhanh chóng nói: “Trước khi ta xuất giá, gia phụ đã chuẩn bị cho ta một phần của hồi môn, trong đó ít nhất hơn một nửa là di vật của nương ta để lại cho ta. Nay di mẫu ta là kế thất lại chiếm đoạt những thứ đó không trả cho ta, hành vi này trái với luật pháp của vương triều Thiên Minh.”
Thương Kiều nguy hiểm nheo mắt lại, nàng thế này là đang muốn lợi dụng hắn?
Đại Lý Tự Khanh cân nhắc một lúc, toàn thành biết Cửu Thiên Tuế có phần quan tâm đến nữ nhi của nghĩa tỷ mình.
Hôm nay còn đặc biệt đến để chống lưng cho cháu gái ngoại, bây giờ còn tỏ ra tức giận, ừm, cơ hội để lấy lòng không thể bỏ qua.
Ông ta lập tức nghiêm nghị chỉ vào Đàm thị: “Theo khoản tám mươi mốt điều bảy mươi hai trong bộ luật Thiên Minh, của hồi môn đã trao là tài sản riêng của nữ nhân đã xuất giá tức trượng phu, phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội không được chiếm đoạt. Quốc công phu nhân hẳn là nên trả lại của hồi môn cho Điệu Vương phi, nếu không sẽ bị phạt hai mươi trượng.”
Đàm thị suýt nữa phun ra một ngụm máu, tức đến mức muốn phát điên: “Ngươi… ngươi…”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Di mẫu à, di mẫu là Quốc công phu nhân, bị phạt trượng không hay đâu.”
Nếu dám tính kế nàng, thì phải chuẩn bị trả cái giá lớn.
Thương Kiều nhìn vẻ mặt tươi cười của Minh Lan Nhược, hắn bỗng nhiên hiểu ra…
Minh Lan Nhược nàng rõ ràng đã đoán chắc chỉ cần hắn biết chuyện Đàm Phủ, nhất định sẽ đuổi tới Quốc Công Phủ tìm nàng hỏi cho rõ.
Hắn tới tìm nha đầu chết tiệt này tính sổ, lại bị nàng trực tiếp lợi dụng, cáo mượn oai hùm nhân cơ hội ép Đàm thị nộp của hồi môn.
Nha đầu chết tiệt này thật sự là ngứa đòn, ngay cả hắn mà cũng dám tính kế!
Sắc mặt Thương Kiều đen như đáy nồi: “…”
Minh Lan Nhược làm như không thấy ánh mắt u ám của Thương Kiều.
Đàm thị thấy tình thế không ổn, thân hình nhoáng lên một cái đã muốn té xỉu.
Trước tiên hôn mê bất tỉnh, vượt qua tình cảnh khó xử trước mặt rồi nói sau!
“Phu nhân!” Trâu ma ma bên cạnh Đàm thị lập tức ngầm hiểu hô to gọi nhỏ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất