Minh Lan Nhược - FULL

Chính vì nàng biết qua năm sau, phủ sẽ phát một khoản bạc lớn cho thôn trang và các cửa hàng để làm việc nên nàng mới chạy suối đêm để đánh cho bà ta bất ngờ đó.
Ma ma bên cạnh Đàm thị không nhịn được: “Tiên phu nhân đã mất lâu như vậy, hiện tại Quốc công phu nhân mới là phu nhân nhà ta. Đại tiểu thư ngươi quá đáng rồi, Quốc công gia tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Đàm thị cũng lạnh mặt “Bốp” một tiếng ném vỡ tách trà: “Quản gia, mời gia pháp. Nếu hôm nay ngay cả ta cũng không thể dạy dỗ đứa nhỏ làm loạn khắp nơi như ngươi này thì ta không cần làm Quốc công phu nhân nữa!”
Thật ra quản gia và một đám người cầm gậy vốn đã được Đàm thị gọi tới chờ bên cạnh, nghe tiếng vỡ của tách trà thì lập tức dẫn người bước vào.
Xuân Hòa lạnh mặt, tay đặt lên chuôi nhuyễn kiếm ở eo, đề phòng đối phương làm bậy.
Quản gia mặt mày ủ rũ, lòng tràn đầy khó xử, ông biết Đàm thị nói lời này là đang nói với mình.
Nhưng… Quốc công gia là người yêu thương đại tiểu thư nhất, trước khi đi còn dặn dò riêng ông ta phải chăm sóc tốt cho đại tiểu thư.
Ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Ông ta chỉ còn cách nhìn về phía Minh Lan Nhược mà cầu xin: “Đại tiểu thư, xin người nhận lỗi với phu nhân rồi trả lại tiền, việc này làm lớn lên thì Quốc công gia đang lo việc cứu trợ thiên tai cũng không yên lòng!”
Minh Lan Nhược lại không để ý đến quản gia và Đàm thị, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn tách trà vỡ trên sàn, cười khẩy: “Quả nhiên là huynh muội, cách đập tách trà làm tín hiệu cũng giống nhau, không có chút sáng tạo.”
Những người khác nghe thì không hiểu gì nhưng Đàm thị lại lo sợ trong lòng, đúng vậy, hôm qua đại ca đã nói sẽ giúp bà ta xử lý Minh Lan Nhược, bảo đảm bà ta được yên ổn.
Nhưng hiện tại Minh Lan Nhược vẫn ổn ở đây, còn phía đại ca không có ai đến báo cáo đã xảy ra chuyện gì, đã bại lộ gì rồi sao!
Minh Lan Nhược dù bận vẫn ung dung nhìn Đàm thị: “Di mẫu à, ngươi đừng chỉ lo dạy dỗ ta, lát nữa có lẽ sẽ có chuyện ‘tốt’ khiến ngươi bận rộn đấy.”
Đàm thị trông thấy ánh mắt Minh Lan Nhược khiến bà ta kinh hồn bạt vía.
Bà ta còn định thăm dò thì đột nhiên có một gia đinh hớt hải vào nói nhỏ bên tai quản gia.
Quản gia giật mình, lập tức nhìn Đàm thị: “Phu nhân, Đại Lý Tự Khanh dẫn người của Ngũ Thành Binh Mã Ty đến, nói rằng Đàm phủ có án mạng, muốn tra hỏi một số việc.”
Khuôn mặt Đàm thị trầm xuống, lập tức nhìn Minh Lan Nhược, miệng lại nói: “Mời vào!”
Minh Lan Nhược lại mỉm cười dịu dàng với bà ta, nhếch miệng không nói lời nào.
Đàm thị lo lắng không yên, Đại Lý Tự Khanh dẫn lính của Ngũ Thành Binh Mã Ty bước vào.
“Quốc công phu nhân, Điệu Vương phi, xin lỗi đã làm phiền.” Đại Lý Tự Khanh chắp tay hành lễ với Đàm thị và Minh Lan Nhược.
Hai người cùng đứng dậy đáp lễ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ca ca của ta sao rồi?” Đàm thị lo lắng hỏi.
Biểu cảm trên mặt Đại Lý Tự Khanh kỳ lạ nói: “Quốc công phu nhân bớt đau lòng, huynh trưởng của người đã qua đời.”
“Cái gì, không thể nào?” Đàm thị tái mặt.
Đại Lý Tự Khanh chỉ nghĩ bà ta đau lòng, khẽ ho một tiếng: “Hôm qua trong Đàm phủ, già trẻ tôi tớ hầu hết đã đi thăm thôn trang với Đàm nhị gia. Kết quả khám nghiệm tử thi và binh lính kiểm tra cho thấy, người chết trong Đàm phủ chỉ có đại gia Đàm gia là người của Đàm phủ.”
“Hai mươi thi thể khác tuy rằng mặc y phục gia đinh của Đàm phủ nhưng toàn là cao thủ sử dụng binh khí, toàn bộ không có trong danh sách người hầu phủ Đàm.”
Dù là người ngu thì cũng nhận ra đây là do Đàm phủ sắp xếp Hồng Môn Yến cho một người nào đó, ai ngờ lại bị giết ngược.
Khuôn mặt Đàm thị lúc trắng lúc xanh, không thể tin được nhìn Minh Lan Nhược.
Bà ta đã nói với Hoàng hậu rằng Xuân Hòa cũng là cao thủ nhưng Minh Lan Nhược chỉ mang theo một mình Xuân Hòa, làm sao có thể giết ngược hai mươi cao thủ được.
Đại Lý Tự Khanh thấy Đàm thị cứ nhìn chằm chằm vào Minh Lan Nhược, lại ho một tiếng nói với Minh Lan Nhược: “Khụ, kỳ lạ nhất là những người lạ kia tuy cầm vũ khí trong tay nhưng trong Đàm phủ lại không có dấu vết đánh nhau.”
“Vậy bọn họ chết như thế nào?” Đàm thị không nhịn được hỏi.
Sắc mặt Đại Lý Tự Khanh hơi xanh: “Đây là điểm kỳ quặc nhất của vụ án, họ bị các loại độc trùng cắn chết, còn có không ít người bị hút thành xác khô, nửa người dưới của đại gia Đàm gia đã bị ăn sạch.”
Ông ta làm ở Đại Lý Tự phụ trách tra án hơn mười năm lại chưa bao giờ gặp vụ án kỳ quái như vậy!
Đàm thị run rẩy, suýt ngất xỉu, những người khác nghe cảnh tượng khủng khiếp này cùng che miệng, suýt chút nữa là nôn ra.
Minh Lan Nhược nâng tách trà lên uống, che giấu vẻ chế nhạo trên mặt.
Súc sinh chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ nên có kết cục này, đám con cháu của Đại Hoàng làm không tồi.
Đại Lý Tự Khanh lại nhìn nàng: “Nghe nói hôm qua, Điệu Vương phi đến phủ Đàm vào thời điểm xảy ra vụ án, có phát hiện gì kỳ lạ không?”
Minh Lan Nhược đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Ta chỉ đến cửa, còn chưa vào phủ…”
“Chính nàng ta, nhất định là nàng ta làm, ngoài độc phụ này thì còn ai có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nàng ta đáng bị bỏ tù chém đầu!”
Đàm thị nghe tin đại ca mình chết thảm, gần như mất hết lý trí, chỉ vào Minh Lan Nhược khàn giọng gào thét.
Đại Lý Tự Khanh ngơ ngác: “Sao Quốc công phu nhân lại nói vậy?”
Minh Lan Nhược nhướng mày, khuôn mặt vô tội: “Di mẫu nói lời này là không có lý, ta và biểu cữu có thù hận sâu đậm gì mà lại xuống tay giết người như vậy?”
Đàm thị phẫn nộ chỉ vào nàng: “Ngươi là vì ta…”
“Phu nhân, xin ngài bớt giận, tỉnh táo đi!”
Ma ma bên cạnh Đàm thị nhéo mạnh vào tay bà ta, khiến bà ta nuốt nửa câu sau “Ta và huynh ấy mưu sát ngươi” vào bụng.
Đàm thị hít sâu một hơi, run rẩy cả người: “Ngươi vì ta nhờ đại biểu cữu giúp quản lý của hồi môn của ngươi, nên mới phẫn nộ mà giết người!”
Đại Lý Tự Khanh cũng ngây dại,này… Trong Quốc công phủ lại có chuyện thế này?

Ads
';
Advertisement