Minh Lan Nhược chống cằm, đột nhiên nheo đôi mắt lại: “Sao vậy Thương Kiều, ngươi không tin y thuật của ta hả, tới tới tới, để ta xem cho ngươi!”
Nói xong, nàng đột nhiên duỗi tay nắm lấy vạt áo của hắn kéo qua.
Còn cách Tiểu Hi mà nàng dám thô lỗ xoa nắn bụng dưới rắn chắc của mình khiến cả người Thương Kiều cũng cứng cả lại.
Nha đầu chết tiệt kia đang mượn rượu phát điên gì vậy.
Hắn giơ tay chế trụ móng vuốt đang sờ loạn trên người mình của nàng, da mặt trắng hơi đỏ lên liếc mắt nhìn sang Tiểu Hi bên cạnh.
Tiểu Hi ăn no căng giống như con mèo nhỏ đang ngồi xổm ở trên ghế ợ hơi rồi liếm nước thịt trên ngón tay của mình thì thấy hắn nhìn qua.
Nó nhăn cái mũi nhỏ, ợ lên một cái: “Ợ, ta khuyên ngươi đừng có mà không biết điều, nương ta xem ngươi bị sao đấy?”
Thương Kiều: “…”
Đôi mẫu tử mèo hoang này đúng là cùng một loại mặt hàng, ăn no uống đủ xong là lại kiêu ngạo ngay được.
Hắn nhìn nữ nhân đang giãy giụa trong lòng mình, dứt khoát vác nàng trên vai đi về hướng phòng ngủ: “Không được nhúc nhích, về phòng!”
Dứt lời, mắt hắn nhìn Tiểu Tề Tử, Tiểu Tề Tử lập tức tiến tới ôm Tiểu Hi ra ngoài.
Cảnh Minh thấy vậy thì nhăn mày định lao lên chặn nhưng lại bị Xuân Hòa kéo tay.
Xuân Hòa không tiếng động lắc đầu với nàng ấy: “Đại tiểu thư còn phải xem bệnh cho Thiên Tuế Gia.”
Những người khác không nhìn ra gì nhưng nàng ấy nhìn ra được, Đại tiểu thư xuất thân là tiểu thư khuê các, mặc dù khi còn niên thiếu có hơi ương ngạnh nhưng không phải là người mà ai cũng có thể tới gần.
Nếu nàng đã chịu để Thiên Tuế Gia ôm đi tất có duyên cớ, mặc kệ bọn họ là thân nhân hay tình nhân thì cũng không phải là chuyện mà những người như họ có thể nhúng tay.
Thương Kiều vác Minh Lan Nhược ở trên vai đi chậm rãi ở hành lang, nhẹ giọng hát ngâm nga một đoạn hí kịch Giang Nam: “Nguyên lai muôn hồng nghìn tía khai biến, tựa như vậy giao cho cảnh tượng đổ nát, lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện…”*
Thanh âm của hắn rất êm tai, một đoạn khúc hí lại càng kinh diễm.
“Ô…Khó chịu.” Nhưng Minh Lan Nhược lại không rảnh để thưởng thức, rầu rĩ gõ vào lưng hắn, nàng chỉ cảm thấy đầu óc thật nóng, cả người mệt mỏi như đang trên mây, không rõ mình đang ở nơi nào.
Thương Kiều cười khẽ ra tiếng bế nàng từ trên vai xuống, nâng eo mông nàng lên như ôm hài tử: “Như vậy đã được chưa?”
Ánh mắt Minh Lan Nhược mê ly, cúi đầu nhìn người đang ôm mình.
Đêm chưa quá nửa, đèn cung đình tối tăm đỏ bừng vì dung nhan tuấn mỹ của hắn mạ lên một tầng ánh sáng mềm mại, mắt phượng của hắn mỉm cười nhìn nàng khiến trong lòng nàng vừa nhẹ vừa mềm.
Không đối chọi gay gắt, không có những chuyện bát nháo ở kiếp trước, tựa như lúc hắn ôm chặt nàng lúc nàng chết đi kia, chỉ có nàng và hắn.
Đây là mộng sao…Nếu là mộng…
Nàng đột nhiên cười lên, nếu vậy thì làm càn một phen đi.
Nàng đột nhiên cúi đầu giữ chặt mặt hắn, trong lúc hắn hơi mở to đôi mắt phượng u lãnh kia thì hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Ừm, hương vị của Cửu Thiên Tuế thật không tệ.
Thương Kiều ngây ngẩn cả người…
Nụ hôn của nàng nhẹ nhàng và mềm mại, mang theo sự quyến rũ, nhẹ nhàng lướt qua từng nơi trên đôi môi hắn.
Giờ phút này, dường như trái tim của hắn đang bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Thương Kiều nhắm mắt lại, nàng… Không còn oán trách hắn nữa sao?
Đột nhiên, cánh tay hắn ôm chặt lấy eo nàng, nắm chặt sau gáy nàng rồi xoay người ngồi xuống bên hành lang.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng một cách mãnh liệt, đáp lại sự chủ động của nàng.
Lần đầu tiên là do hắn không thể kìm chế được sự điên cuồng của mình nhưng lần thứ hai này là do nàng tự chủ động trêu chọc, không thể trách hắn…
Bên ngoài hành lang dài, các ám vệ lặng lẽ quay mặt đi, cung kính bảo vệ chủ tử của họ.
Tề công công đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, lặng lẽ thở dài.
Trong Đông Xưởng, ai ai cũng biết Vân Nghê đã hứa hẹn chân thành với Đốc Chủ, Đốc Chủ cũng ngầm thừa nhận thân phận hầu thiếp của nàng ta nhưng những năm qua ngoài việc đối xử tốt với nàng ta hơn một chút ra thì Đốc Chủ chưa bao giờ gần gũi với nàng ta đến mức như vậy.
Minh Lan Nhược được ôm trở về phòng trong trạng thái mơ hồ.
Chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, từng mảnh quần áo lần lượt rơi khỏi tay hắn.
Những nụ hôn nhỏ vụn vặt rơi xuống, vụng về nhưng dịu dàng, nàng muốn khóc nhưng lại không khóc nổi.
Chỉ có thể dùng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chiếc áo choàng rồng vàng thô ráp và lộng lẫy trên người hắn.
Ngọn lửa đó không thiêu đốt đến tận sâu bên trong nhưng cũng đủ khiến nàng mất đi lý trí, co ro lại mà nghẹn ngào yếu ớt, cho đến khi trời tờ mờ sáng nàng mới chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến khi mặt trời đã lên cao, nàng mới mơ màng tỉnh dậy.
Xoa cái đầu gần như muốn nổ tung của mình, Minh Lan Nhược nhịn không được mà rên rỉ: “Xuân… Xuân Hòa…”
Xuân Hòa vội vàng đi vào, đặt chậu nước trước mặt nàng, lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư, người khó chịu ở đâu sao?”
Minh Lan Nhược xoa trán, cười khổ: “Ta đau đầu chết đi được, mau chuẩn bị nước nóng cho ta, đổ thuốc ở chai xanh trong hộp thuốc của ta vào nước nóng.”
Xuân Hòa vội vàng phân phó cho tiểu nha đầu dưới trướng đi làm.
Minh Lan Nhược ngâm mình vào nước thuốc nóng hổi, nhịn không được mà thoải mái thở dài: “Tửu lượng ba ly của ta, không nên tham uống, năm xưa cũng vì uống rượu mà phạm sai lầm.”
Nếu không phải vì hồi trẻ ngu ngốc đến mức đổ thuốc vào rượu thì sẽ không vì uống quá nhiều mà mất trí nhớ, dẫn đến bao nhiêu chuyện sau này rồi lại không nhớ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất