Mấy Cẩm Y Vệ đứng ở gần nhất lập tức bị một luồng sức mạnh như gió bão quất văng xuống khỏi xe ngựa, tư thế chụp ếch rất khó coi.
Còn Tề công công và một Cẩm Y Vệ khác trông thấy thế thì mặt hết trắng lại xanh, vội vàng muốn lăn xuống xe.
Lại nghe thấy âm thanh rét lạnh mà sắc nhọn đã bị biến dạng của Thương Kiều: “Hai ngươi đứng lại!”
Tề công công và Cẩm Y Vệ đó lập tức ngoan ngoãn khéo léo dừng lại.
Thương Kiều nâng tay lên, không kiễn nhẫn nói: “Ngơ ngác cái gì?”
Tề công công là một kẻ thông minh, bằng không sao có thể ngồi vào vị trí con nuôi của Thương Kiều được.
Đuôi mắt y liếc thấy đôi chân thẳng tắp thon dài của Thiên Tuế Gia nhà mình hình như hơi cứng ngắc, vội vàng ra hiệu cho Cẩm Y Vệ kia khom người đưa tay qua, để cho Thương Kiều khoác hai tay lên tay bọn họ.
“Hầu hạ bổn tọa đi xuống.” Thương Kiều lạnh lùng thốt lên.
“Rõ thưa nghĩa phụ!” Tề công công và Cẩm Y Vệ kia lập tức kính cẩn hầu hạ Thương Kiều phi thân xuống xe.
Minh Lan Nhược trông thấy Thương Kiều trông chả khác gì lão Phật gia để người ta hầu hạ mình, trong lòng không nhịn được mà xem thường.
Hắn không phải là có bệnh chứ, làm bộ làm tịch bày ra cái tư thái này trước mặt nàng làm gì, để thể hiện sự tôn quý của mình sao?
Minh Lan Nhược trông thấy hắn đi xuống dưới rồi đứng ở một nơi khá xa thì đành đi tới, chuẩn bị tìm một lý do để hắn đừng đi vào trong Đàm phủ.
“Đứng lại!” Khuôn mặt tuấn tú của Thương Kiều đột nhiên lạnh hẳn đi rồi quát lớn, âm thanh sắc nhọn đến mức khiến Minh Lan Nhược suýt chút nữa rách cả màng nhĩ.
Tên thái giám chết bầm này lại la hét cái gì vậy!
Nàng làm gì chọc ghẹo hắn rồi?
Minh Lan Nhược chịu đựng cơn tức, ngoài cười nhưng trong không cười lắc con nhện béo trên tay: “Thiên Tuế Gia, có vẻ như Đại Hoàng nhà ta không được thoải mái lắm, ta không định tới thăm Đàm phủ nữa, phải quay về chữa bệnh cho Đại Hoàng, ngài muốn về cùng ta không?”
Con nhện béo ôm lấy bụng mình, cả tám con mắt xoay vòng vòng: … Ọe, nó vừa mới ăn no xong, bị lắc lư đến mức muốn ói hết ra ngoài! Tạo nghiệp mà!
Trên khuôn mặt âm trầm tái nhợt của Thương Kiều hiện ra một loại biểu cảm rối rắm mà quái dị.
Ngược lại là Tề công công rất thông minh, mặc dù không dám đi qua vẫn lập tức nói: “Điều này thì đương nhiên rồi, Thiên Tuế Gia là vì ngài nên mới tới đây, không bằng ngài cứ trông nom bảo bối trên tay của ngài cho kỹ, đỡ để nó lại chạy mất.”
Những đại nam nhân như bọn họ nhìn con nhện độc to như vậy lại cảm thấy run chân sợ hãi, cũng không biết được sao mà Điệu vương phi lại có thể không kiêng nể gì coi “nhện tinh” trông đáng sợ như vậy là thú cưng của mình được chứ!
Không phải là Điệu vương phi bị điên rồi chứ?
Chỉ là, đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là việc Thiên Tuế Gia nhìn thấy con nhện là run chân tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài!
Minh Lan Nhược sửng sốt, Tiểu Tề Tử nói Thương Kiều tới đây vì nàng là có ý gì?
Minh Lan Nhược nhìn thoáng qua Thương Kiều, biết điều cười nói: “Nói vậy cũng đúng.”
Dứt lời, nàng nhét Đại Hoàng vào trong chiếc túi gấm rồi buộc lại vào lưng mình.
Thật ra nàng không sợ Đại Hoàng chạy mất, nói thế kia chỉ là để Xuân Hòa đi khóa cửa lớn của Đàm phủ lại và mang Đại Hoàng về, chỉ là lấy cớ thôi.
Sau khi tên ngốc Đại Hoàng cắn nàng một miếng, uống máu của nàng thì gia hỏa này phải buộc chặt với nàng cả đời rồi, nghe mệnh lệnh của nàng.
Nàng vừa mới cất Đại Hoàng vào thì chợt nghe được mọi người ở đây không tự chủ được mà yên tâm thở hắt ra một hơi.
Minh Lan Nhược hơi buồn bực nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau khi bảo phu xe xác nhận xem nóc xe không bị giẫm nát thì lập tức lên xe ngựa.
Nàng ngồi ở trong xe mỉm cười nhìn về phía Thương Kiều: “Thiên Tuế Gia, bên ngoài lạnh lắm, có muốn lên xe ngồi không?”
Nàng phải bảo đảm Thương Kiều cũng rời khỏi đây.
Thương Kiều im lặng một lúc, Tiểu Tề Tử vội vàng tiến tới bên cạnh hắn, dùng truyền âm thấp giọng nói: “Nghĩa phụ, ngài nên lên xe thì hơn, nếu không sợ là đại tiểu thư sẽ sinh nghi.”
Thư sinh Ẩn sợ thứ đồ chơi tám chân này, chắc chắn là đại tiểu thư Minh gia biết việc đó.
Nếu Thiên Tuế Gia biểu hiện giống với thư sinh Ẩn, bằng trí tuệ của đại tiểu thư thì chỉ sợ dù sớm dù muộn cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Mặt Thương Kiều lạnh đi: “Nói nhăng nói cuội, bổn tọa sợ thứ kia bao giờ?”
Tiểu Tề Tử vội vàng nhanh nhẹn nói: “Nghĩa phụ nói đúng.”
Sau đó, y lập tức cẩn thận hầu hạ Thương Kiều lên xe ngựa.
“Khởi giá!” Tiểu Tề Tử gọi Xuân Hòa cùng ngồi bên ngoài xe rồi giương giọng hô.
Minh Lan Nhược trông thấy cửa lớn của Đàm phủ ở bên ngoài cửa sổ càng ngày càng xa, nàng lặng lẽ cong khóe môi lên.
Chỉ cần không phải là Thương Kiều và người của Đông Xưởng là những người đầu tiên phát hiện hiện trường ở Đàm phủ thì nàng chắc chắn có thể giấu được bí mật của Đại Hoàng.
“Nhìn cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo mà lười biếng của Thương Kiều đột nhiên vang lên.
Minh Lan Nhược buông tấm rèm xuống, tùy tiện tìm một lý do: “Nhìn bầu trời, ta đang lo lắng cho phụ thân ta.”
Năng lực của Đại Hoàng ảnh hưởng đến cổ vương trong cơ thể nàng, cho dù là với Thương Kiều thì nàng cũng không muốn tiết lộ bí mật này với hắn.
Dù sao, bên người Thương Kiều còn có một Vân Nghê rất kỳ quặc, nàng không định mạo hiểm như thế.
Thương Kiều nheo đôi mắt phượng lại: “Phụ thân ngươi vừa mới viết thư đưa đến Quốc công phủ, sao thế, ngươi tới Quốc công phủ mà di mẫu ngươi không cho ngươi xem sao?”
Minh Lan Nhược sửng sốt, có chút không vui: “Sao ngài biết ta tới Quốc công phủ, ngài theo dõi ta à?”
Thương Kiều cười như không cười nhướng mày: “Ngươi đã quên bổn tọa làm cái gì rồi à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất