Hắn lại nhắc đến chuyện đó, hắn không nên ép nàng nhớ tới ký ức “không nên nhớ lại” ở suối nước nóng, là do mang hận nàng vì nhổ nước miếng vào mặt hắn à?
“Ngài thật đúng là biết nói đùa.” Minh Lan Nhược ngoài cười nhưng trong không cười.
Một đại thám giám đang yên đang lành lại mọc ra thêm một cái miệng xéo xắc, thật sự quá đáng ghét.
Thương Kiều xoay người xuống ngựa, ném roi ngựa cho Tề công công đi theo bên cạnh hắn: “Ngươi đi tới nơi này làm gì?”
Minh Lan Nhược nhìn nón ô sa mạ vàng tinh xảo của hắn đã ướt sũng, hình dáng trên khuôn mặt trông cứng cỏi, độc ác mà lại thiên tính nữ, không biết là có phải đang vội vàng đi thu gặt tính mạng của người nào không.
Nàng lạnh nhạt nói: “Lan Nhược tới đây vì biểu cữu gia muốn hỏi một vài chuyện, vừa ra cửa đã thấy ngài ở nơi này.”
Vừa khéo, hai chữ “cữu” xô vào nhau.
Khuôn mặt Thương Kiều lạnh lẽo âm trầm nhìn nàng: “Có gặp việc gì đáng ngờ hoặc người nào đáng ngờ không?”
Công công phía sau hắn tiến lên kính cẩn che ô cho hắn và Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược buồn bực suy nghĩ, mới nói: “Không có ai, ngài đang đi bắt phạm nhân sao?”
Thương Kiều nghe vậy lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc u ám trong mắt cũng tan ra một chút.
Hắn không kiên nhẫn dùng roi khua qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Thời tiết như thế này, đi ra ngoài chạy loạn làm cái gì, mới trở về từ núi Thang Tuyền đã không chịu yên phận ngày nào!”
Minh Lan Nhược ngẩn ra, người nọ đang quan tâm nàng à?
Nàng cúi đầu, giọng nói cũng dịu dàng hẳn: “Là do di mẫu nói của hồi môn của ta để ở chỗ biểu cữu, cho nên ta tới hỏi khi nào biểu cữu trả của hồi môn lại cho ta.”
Thương Kiều dừng lại một chút, nhìn cửa lớn khí phách của Đàm gia, nhướng mi cười nhạo: “Một mình ngươi tới, ở cửa cũng không có ai tiếp đón?”
Minh Lan Nhược biết Thương Kiều đã nổi lên lòng nghi ngờ, bàn tay trong tay áo xiết chặt, tỉnh bơ đáp: “Xuân Hòa tới cùng ta.”
“Nàng ta đâu?” Thương Kiều hỏi.
Minh Lan Nhược hơi bất đắc dĩ: “Lúc sắp đến cửa, không biết sao Đại Hoàng lại chạy mất, nàng ấy đi bắt giúp ta rồi.”
Đại Hoàng là cái gì vậy? Nha đầu này nuôi chó hay mèo?
Nhất thời Thương Kiều không nhớ được, chỉ ngờ vực liếc mắt nhìn cửa lớn của Đàm phủ, hạ lệnh: “Đi gọi người của Đàm phủ mở cửa.”
“Rõ thưa Đốc chủ!” Lập tức có cấm vệ quân vụt qua, chuẩn bị đi gõ cửa.
“Tiểu thư, tiểu thư, tìm được rồi!” Giọng nói của Xuân Hòa đột nhiên vang lên từ phía sau.
Mọi người nhìn qua thì thấy Xuân Hòa đang cầm vật gì đó vội vàng chạy tới.
Đợi nàng ấy mau chóng tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ thứ nằm trong lòng bàn tay nàng ấy là một con nhện tám mắt dữ tợn to đùng có sọc vàng kim còn lớn hơn bàn tay của một nam nhân, một đám cấm vệ quân từng giết người không chớp mắt tức khắc run rẩy, vô thức lùi từng bước về phía sau.
“Ốc… xì…” Con nhện béo kia còn thoải mái ợ một cái, phun ra một làn sương mù màu đỏ thật nhỏ.
Minh Lan Nhược nhìn Đại Hoàng ra vẻ ăn no lười biếng, đầu ngón tay búng vào cái đầu đầy lông cứng của nó: “Chạy loạn cái gì!”
Đại Hoàng nhe răng trợn mắt bịt đầu… Ma nữ xấu xa búng nó làm gì!
Nói xong, Minh Lan Nhược thuận tay nâng Đại Hoàng về, xoay người nói với Thương Kiều: “Chính là gia hỏa này khiến ta kéo dài thời gian vào phủ…”
Nhưng vừa mới nhìn sang đã phát hiện Thương Kiều thế mà lại biến mất rồi.
Nàng ù ù cạc cạc nhìn trái nhìn phải mới phát hiện không biết từ khi nào hắn đã đứng trên nóc xe ngựa của nàng.
Minh Lan Nhược: “Ôi…”
Đây là thuật dịch chuyện của Đông Xưởng, hay là của Cẩm Y Vệ à?
Còn cả biểu cảm của Cẩm Y Vệ và Tiểu Tề Tử đang đứng ở xung quanh cũng không tốt cho lắm, khuôn mặt bọn họ tái nhợt, không phải là do trời quá lạnh chứ?
“Ngài già rồi còn lên đó làm gì, không lạnh à?” Minh Lan Nhược ngửa mặt lên, buồn bực hỏi.
Mặt Thương Kiều không chút thay đổi đứng trên nóc xe, gió lạnh dưới cơn mưa thổi bay tay áo, dáng người trong trẻo lạnh lùng mà tuấn tú: “Quan sát tình hình.”
Minh Lan Nhược cảm thấy căng thằng: “Tình hình gì?”
Chẳng lẽ hắn có thể trông thấy trong viện đã xảy ra chuyện gì!
Không đúng, tường viện của Đàm gia phải cao bằng ba người chồng lên nhau, hắn đứng trên nóc xe thì có thể nhìn thấy cái gì, hơn nữa khuôn mặt hắn đang hướng về phía rừng cây mà!
Thương Kiều hơi cứng người, thuận miệng lạnh nhạt nói: “Tình hình của địch!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức âm thanh “phần phật phần phật” vang lên, Cẩm Y Vệ và Tề công công cùng rút đao phi lên đỉnh xe.
“Quân địch ở đâu?”
“Bảo vệ Đốc chủ!”
Xe ngựa sao có thể chống đỡ được sức nặng của nhiều người như vậy, đỉnh xe phát ra tiếng cành cạch cành cạch đau thương, con ngựa cũng hoảng sợ theo.
Minh Lan Nhược bị dọa, vội vàng vung tay múa chân: “Không được, không được, xe ngựa của ta sắp bị các ngươi giẫm nát rồi, mau xuống dưới, mau xuống dưới!”
Nàng chỉ nhớ thương xe ngựa, đã quên mất trong tay mình còn đang cầm Đại Hoàng, con nhện béo bị nàng văng quật đến mức đầu choáng mắt hoa, tám cái móng vuốt lắc lư vùn vụt trong gió.
Móng vuốt của con nhện vung vẩy thế nào thì mọi người trên đỉnh xe lui lại như thế, chỉ tiếc nóc xe quá nhỏ.
Thương Kiều bị dồn đến mức suýt chút nữa thì không đứng được, sắp bị tức chết rồi – cái đám ngu ngốc không có mắt này, cũng dám leo tranh nóc xe với hắn để trốn con nhện!
Nóc xe này là của lão gia ta!
Hắn lập tức nổi giận, vung ống tay áo lên: “Tìm đường chết à, lăn xuống cho bổn tọa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất