Do nhuyễn kiếm của Xuân Hòa đã rời tay, những sát thủ còn lại không lo nữa, chỉ biết vung đao ép sát Xuân Hòa và Minh Lan Nhược.
Cũng không nghĩ đến đằng sau bọn họ đột nhiên truyền lại tiếng hét thảm thiết của đại gia Đàm gia: “A!”
Các sát thủ vô ý thức quay đầu lại nhìn thì trông thấy nhuyễn kiếm vừa mới rời tay của Xuân Hòa lại cắm thẳng vào giữa hai chân của đại gia Đàm gia – thiến ông ta ngay tại chỗ!
Tức khắc, các sát thủ chỉ cảm thấy nơi dưới khố mình lạnh lẽo vô cùng!
Khắp người đại gia Đàm gia toàn máu, ngã xoài ra mặt đất đau đớn la hét.
“Bộp bộp bộp!” Minh Lan Nhược không nhanh không chậm cười tủm tỉm vỗ tay: “Ôi, như thế này rất tốt. Như vậy ngươi có thể tiến cung bái Cửu Thiên Tuế xin làm con nuôi của hắn, quan hệ thân thích của chúng ta đã thân càng thêm thân nha.”
“Giết… Giết… Mau băm tiện nhân này ra cho ta, băm ra!” Đại gia Đàm gia dùng hết chút sức lực còn sót lại, thảm thiết gào lên.
Minh Lan Nhược nhìn sắc trời, khóe môi hồng cong lên: “Chậc, băm ra mà làm thức ăn cho gia súc thì không tốt lắm đâu, vẫn nên để lành lặn thì hơn.”
Các sát thủ liếc nhau, nghe không hiểu Minh Lan Nhược đang nói cái gì nhưng không trở ngại tới việc bọn họ giơ mũi kiếm đằng đằng sát khí về phía Minh Lan Nhược và Xuân Hòa đang đi tới đây.
Xuân Hòa nghiến răng ứng chiến, lại bị Minh Lan Nhược nhẹ nhàng kéo khuỷu tay lại: “Đến đây.”
Nàng ấy khó hiểu, bỗng nhiên trông thấy một vùng tuyết trắng xám phía chân trời lao vào noãn các, sau đó dừng trên người những sát thủ này.
Rồi bông tuyết lại giống như vật thể sống, chúng tự động chui vào ngũ quan của sát thủ.
“A a a a!” Các sát thủ điên cuồng vặn vẹo cơ thể, không ít người ngã xuống mặt đất, trên mặt bọn chúng xuất hiện màu xanh huỳnh quang.
Xuân Hòa nhìn thấy rõ, tức khắc da gà nổi lên.
“Tuyết” này căn bản không phải là bông tuyết, mà là một loại bướm độc xám trắng rất nhỏ!
Minh Lan Nhược nhìn vào trong viện, cả đám cung tiễn thủ sớm đã rơi xuống bên dưới, điên cuồng gào thét lăn lộn thảm thiết.
Mà trừ bướm độc ra, không biết từ khi nào mà trên người bọn họ đã có đủ loại nhện và sâu nhỏ không biết tên đang di chuyển!
“Cứu mạng!”
“Sâu, sâu kìa!”
Minh Lan Nhược trông thấy một bóng dáng màu vàng sặc sỡ quen thuộc đang chậm rì rì bò trên người của một sát thủ đã bị mạng nhện quây thành cái kén.
Xung quanh nó toàn là những con nhện kỳ quặc với bảy sắc cầu vồng, tất cả chúng nó đang ngoan ngoãn cúi gần vào bóng dáng màu vàng rực kia, giống như là thần phục với kẻ thống trị chúng nó.
Mà Đại Hoàng đang dùng cái răng nanh của mình cắm sâu vào trong miệng sát thủ kia, khoái trá hút cho tới khi chỉ còn lại một túi da, nó đã hóa lỏng thân thể của sát thủ nọ.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng nếu nó uống nhiều nước thì sẽ ói nhưng khi hút “đồ ăn” thì lại không hề ảnh hưởng chút nào tới việc nó hấp thu.
Hoa văn sọc vàng trên người nó càng tươi đẹp hơn.
Côn trùng xung quanh im lặng chờ đợi, chờ “Vương” ăn xong sẽ đến lượt chúng nó.
Cho dù là nữ tử gan dạ như Xuân Hòa thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được che miệng lại, suýt chút nữa đã ói ra.
Khuôn mặt Minh Lan Nhược hơi trắng bệch nhưng vẫn cụp mắt: “Lấy nhuyễn kiếm của ngươi về, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, lúc này đây không còn bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản bước chân rời đi của nàng.
Minh Lan Nhược chậm rãi đi ra khỏi đại viện phong thái hùng vĩ của Đàm gia.
Tuy rằng nàng đã sớm biết nếu như dùng Đại Hoàng ra tay phản kích thì cảnh tượng chắc chắn sẽ không mấy dễ nhìn nhưng mà những người đó chết kiểu này thật sự quá…
Không, nàng không cần phải mang lòng dạ bồ tát, kẻ giết người ắt sẽ có người giết lại.
Minh Lan Nhược đứng ở bên ngoài, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về tuyết rơi phía chân trời.
Sự tàn nhẫn và thảm thiết giữa những cuộc tranh giành quyền lực của loài người còn kinh khủng hơn sâu bọ nhiều.
Nàng đang chuẩn bị lên xe thì cách đó không xa đột nhiên có một con tuấn mã hấp tấp vọt về phía các nàng.
Xuân Hòa lập tức trở nên cảnh giác, lại rút nhuyễn kiếm dính đầy máu tươi ra.
Minh Lan Nhược hơi mất kiên nhẫn, người di mẫu này của nàng thật sự là khẩn cấp phái người tới tìm cái chết mà!
Nhưng ngay sau đó, nàng trông thấy bóng dáng cao gầy với tư thế oai hùng hiên ngang rồi lại sát khí âm trầm ở đằng xa, hơi sửng sốt
“Thương Kiều?”
Hắn tới nơi này làm cái gì?
Minh Lan Nhược nhớ tới cảnh tượng thảm thiết bên trong Đàm phủ, biểu cảm trên khuôn mặt hơi trầm xuống, lập tức thấp giọng dặn dò Xuân Hòa: “Lập tức khóa cửa lớn lại, tuyệt đối không thể để cho Đông Xưởng đi vào trong Đàm phủ vào lúc này được!”
*Địa long: là cách sưởi ấm ở cổ đại
Trong lớp cát bụi mù mịt, Thương Kiều mặc áo mãng bào màu máu được cấm vệ quân mặc áo đen thêu phi ngư bảo vệ xung quanh đang phi ngựa tới.
Minh Lan Nhược nhìn thấy vậy thì nghĩ bụng, nam nhân này dù sát khí khắp người nhưng vẫn đẹp đến mức kì cục.
Nếu như không phải là một tên “thái giám” thì người nam nhân trong giấc mộng xuân khê của các nữ tử kinh thành này làm gì có chỗ cho Thượng Quan Hoành Nghiệp chứ.
Minh Lan Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp trong veo vô cùng mang nụ cười: “Thiên Tuế Gia, sao lại đi ra ngoại ô kinh thành thế? Hôm nay thời tiết kỳ lạ, mưa tuyết chất chồng, cũng không phải là thời gian tốt để đi du lịch.”
Thương Kiều ngồi trên lưng ngựa, dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh giá nàng: “Lần gần nhất mà ngươi nói chuyện vô nghĩa như thế này là cái ngày mà ngươi chột dạ muốn bổn tọa rời đi, sao thế, lại làm việc gì không thể cho người khác biết à?”
Nụ cười của Minh Lan Nhược cứng đờ: “…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất