Khóe môi của Minh Lan Nhược cong lên.
Người hầu dẫn nàng tới noãn các, địa long* trong phòng cháy rất mạnh, không hề lạnh chút nào.
Có một nam nhân trung niên bụng phệ đang ngồi trên ghế chủ vị.
Nhìn thấy Minh Lan Nhược tiến vào, ông ta đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt đầy mỡ chuyển từ khuôn mặt rồi xuống vòng eo mảnh mai của Minh Lan Nhược.
Sau đó, hắn ta cười tủm tỉm đúng dậy: “Ôi, đây không phải Tiểu Lan Nhược à? Nhiều năm không gặp, ngược lại càng ngày càng quyến rũ xinh đẹp, mau đến bên cạnh biểu cữu, để biểu cữu cẩn thận ngắm xem nào.”
Xuân Hòa không vui nhíu mày, tiến lên mấy bước, giúp Minh Lan Nhược chặn ánh mắt ghê tởm của ông ta.
Đại gia Đàm gia không vừa lòng, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai? Còn ngăn cản ta nói chuyện với cháu gái ngoại của mình?”
Minh Lan Nhược vỗ nhẹ bả vai của Xuân Hòa, ý bảo nàng ấy tránh ra.
Xuân Hòa hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nghe lời tránh ra.
“Cả cuộc đời này mẫu thân Tiêu Quan m của ta chỉ từng nhận một nghĩa đệ, còn nhập vào gia phả của Tiêu gia, hắn tên là Thương Kiều, nay là ti lễ giam kiêm đại thái giám chưởng quản Đông Xưởng, hình như ngài đây không phải là huynh đệ của hắn.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Thịt trên mặt đại gia Đàm gia cứng đờ, ông ta nào dám bắt quàng làm họ với vị diêm vương sống dưới một người trên vạn người đó.
Ông ta hừ lạnh: “Cho dù mẫu thân của ngươi là Tiêu Quan m thì cũng là biểu muội ruột của ta, một vãn bối như ngươi lại không đặt biểu cữu vào mắt, Minh quốc công dạy ngươi thành người như này, khó trách lại không biết liêm sỉ chưa cưới đã mang bầu!”
“Câm miệng! Đại tiểu thư là vương phi, há lại để một tên không có công danh là ngươi có thể nghị luận!” Xuân Hòa tức giận nói.
Đại gia Đàm gia khinh thường cười lạnh uống trà: “Hừ, có năng lực thì ngươi đi mà chặn miệng của cả cái kinh thành này đi.”
Minh Lan Nhược nhìn ông ta, con mắt sáng nheo lại, lạnh nhạt nói: “Phụ thân chỉ dạy ta nên tôn trọng người nên tôn trọng, chứ không phải loại vô liêm sỉ chiếm lấy đồ cưới của biểu muội, tham ô bạc trong phủ của muội phu.”
Đại gia Đàm gia không ngờ rằng nàng vừa vào cửa đã nói toạc ra như thế, biểu cảm bối rối: “Ta không biết ngươi đang nói vớ vẩn cái gì, mấy năm nay ngươi ruồng bỏ phụ thân mình, cả Quốc công phủ do ta và nhị biểu cữu của ngươi trông nom, bây giờ lại gặp chuyện không may!”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Muốn gặp chuyện may cũng rất đơn giản, ngươi lập tức giao đồ cưới mà các ngươi đã tham ô của nương ta ra đây, nếu các ngươi có thể thu hồi những vật phẩm được ngự ban mà các ngươi đã bán để đổi lấy tiền mặt, rồi phụ thân ta đi xin tha giúp thì thật sự vẫn có thể cho cả nhà ngươi chỉ bị phán lưu đày ba nghìn dặm.”
Ban đầu, Đàm gia cũng chỉ là một thương nhân tầm thường, thậm chí là làm ăn thất bại, gia đình từ từ suy tàn.
Vì giúp cho nữ nhi của mình mưu cầu được một tương lai tốt, không đến mức gả cho một dân làng thô lỗ, mẫu thân của Đàm thị mặt dày đi bấu víu với biệt phủ Tiêu soái, đưa Đàm thị tới làm bạn đọc sách cùng với mẫu thân Tiêu Quan m của nàng.
Nghe nói cả nhà ngoại tổ phụ cảm thấy nữ nhi đang không có bạn chơi, lại nể nang tình cảm thân thích nên mới giữ bà ta lại.
Ai có thể nghĩ mới chỉ trôi qua hơn hai mươi năm, biệt phủ Tiêu Soái hoàn toàn biến mất trên đời, mà nàng thậm chí còn chưa từng gặp được nhà ngoại tổ phụ thì Đàm gia này lại leo lên Quốc công phủ, còn nuốt chửng đồ cưới mà nương để lại cho nàng, tự nuôi bản thân họ béo như vậy.
Nàng khoanh tay đứng, cong môi cười lạnh: “Nếu các ngươi ngu xuẩn đến mức vì hám lợi mà bán những vật phẩm được ngự ban thì chỉ sợ là sẽ bị xét nhà mất đầu, ngay cả muội muội kia của ngươi cũng sẽ bị phụ thân ta bỏ!”
Biểu cảm trên mặt Minh Lan Nhược là đang chê bọn họ ngu xuẩn, khiến đại gia Đàm gia cảm thấy nhục nhã, lớn tiếng mắng:
“Tiện nhân vô liêm sỉ đừng nói bậy, muội muội của ta cho chúng ta nhiều tiền như vậy, sao chúng ta còn có thể đi bán của cải để lấy tiền mặt gì đó được!”
Minh Lan Nhược nhìn ông ta, nhướng mày: “À, vậy hôm nay các ngươi sắp xếp để ta tới đây là vì cớ gì?”
Đã lừa được ông ta trả lời, lòng nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút, vật phẩm được ngự ban vẫn còn thì cũng tức là bớt được cho phụ thân rất nhiều rắc rối, nàng cũng có thể không cần lo lắng do dự quá nhiều.
Đại gia Đàm gia cứng người, thịt mỡ trên mặt lắc lư: “Minh Lan Nhược, ngươi…”
Nàng ngồi xuống, cắt ngang lời ông ta, thản nhiên nói: “Từ khi ta vào phủ, ngay cả một nha hoàn ta cũng chưa từng trông thấy, xem ra đại gia Đàm gia đã sớm để cho các nữ quyến trong nhà trốn đi hết rồi, sao thế, cảm thấy làm như thế thì sẽ tiện cho việc giết người diệt khẩu hơn à?”
Đôi mắt bé tí của đại gia Đàm gia hiện lên ánh sáng độc ác, ném mạnh chén trà trong tay xuống: “Con tiểu tiện nhân này, nếu ngươi đã biết hôm nay là ngày chết của mình rồi, vậy có khi lại là chuyện tốt!”
“Loảng xoảng!” Chén trà vỡ vụn.
Ngay sau đó, cửa lớn của noãn các ầm ầm sụp đổ, những người vốn trông giống gia nhân lại rút hết vũ khí chĩa vào Minh Lan Nhược.
Thêm nữa, có hơn mười cung tiễn thủ nhanh chóng lao ra từ các vách tường bao quanh noãn các.
Mũi tên nhọn hoắt đã lên cung, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ mũi tên đầy sát khí nhắm ngay vào hai cô nương thế đơn lực bạc là Minh Lan Nhược và Xuân Hòa đang cầm kiếm trên tay.
Cơn mưa tuyết đã hoàn toàn chặn đứng mọi cách có thể chạy trốn của Minh Lan Nhược và Xuân Hòa.
Minh Lan Nhược nhìn quanh bốn phía, nhướng mày: “A, trận thế lớn thế này cũng không giống như là trận thế mà ngươi và người di mẫu có năng lực kia của ta có thể bày bố.”
Đại gia Đàm gia đắc ý cười lạnh: “Hừ, tiểu tiện nhân lớn lên trông rất đẹp, mấy năm gần đây bị cấm túc cũng không được nếm thử hương vị của đàn ông, vốn định giúp ngươi trước khi chết được sung sướng với ta một lần, cũng coi như là hoàn thành nghĩa vụ của thân thích.”
Ông ta dừng một chút, nở nụ cười lạnh đầy ác ý: “Chỉ có điều, hiện tại ngươi nên chết rồi.”
Xuân Hòa thực sự cảm thấy kinh tởm đến mức buồn nôn, nàng ấy lạnh mặt, kiếm trong tay hơi run lên rồi lao thẳng về phía đại gia Đàm gia như rồng bay phượng múa.
Những sát thủ ở đây hoàn toàn không nghĩ tới việc Xuân Hòa chưa nói lời nào đã ra tay.
Bọn họ lập tức lao lên chặn kiếm của Xuân Hòa, lại chém mạnh về phía Minh Lan Nhược.
Nhuyễn kiếm trong tay Xuân Hòa lại đột nhiên rời tay, sau đó nàng ấy nhanh nhẹn gập thắt lưng lại, trở mình đá vào hai sát thủ rồi cướp lấy vũ khí của bọn họ che trước mặt Minh Lan Nhược.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất