Minh Lan Nhược - FULL

Không biết vì sao tiểu thư lại muốn giữ một con côn trùng mỏng manh như vậy, đã thế lại còn xấu nữa chứ.
Con nhện béo lập tức bật dậy như cá chép, dùng sức quay đầu lại tiếp tục uống nước, sau khi uống xong nó cố gắng duỗi chân ra để lộ cái bụng còn to hơn cả chính nó.
Minh Lan Nhược sửng sốt. Nó thế này chẳng lẽ là muốn nàng xoa bụng?
Nàng thử chìa ngón trỏ ra ấn vào bụng nó một cái.
“Xè xè!” Con nhện béo lại lập tức phun nước ra.
Sau ba bốn lần phun ra uống vào như vậy, con nhện béo cuối cùng cũng cảm thấy nọc độc đã phun ra gần hết, sau khi tự hồi phục, nó yếu ớt duỗi ra tám cái móng vuốt, nằm rũ trên mặt đất.
Xuân Hòa thô bạo nhặt nó lên, ghê tởm nói: “Nó còn sống à? Nếu không còn sống thì cứ vứt đi, vừa ngu vừa xấu.”
Mặc dù nàng ấy không sợ nhện hay bất cứ thứ gì tương tự nhưng thứ này trông thực sự rất kinh tởm, với tám con mắt… chẹp.
Con nhện béo run rẩy: Tại sao con người này mở miệng đóng miệng toàn là muốn vứt nó đi… lạnh thế này, nếu vứt nó ra ngoài bây giờ thì nó làm sao mà sống nổi!
Minh Lan Nhược đưa tay đón lấy con nhện béo từ trong tay Xuân Hòa, đặt vào lòng bàn tay nàng rồi quan sát: “Đừng vội, chúng ta nhìn lại xem, nếu nó có thể ôm được ngón tay của ta, chắc là có thể hồi phục lại được. “
Ngay giây sau, Minh Lan Nhược thấy con nhện béo run rẩy lập tức bám chặt lấy ngón tay của nàng.
Minh Lan Nhược: “…”
Xuân Hòa: “…”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, tên ngốc này thành tinh rồi à, cứ như nó có thể nghe hiểu tiếng người vậy.
Minh Lan Nhược cùng Xuân Hòa nhìn nhau, nàng đột nhiên nói: “Đại Hoàng, nhấc mông lên đi tiểu.”
Con nhện béo sững sờ trong giây lát, đột nhiên mông nó cong lên, sau một tiếng “xè”, nó thật sự tè ra một chút.
Nó cũng chẳng muốn thế nhưng chẳng biết tại sao cơ thể nó dường như không tuân theo sự điều khiển của nó.
Nhục nhã…
Minh Lan Nhược nhìn chút nước tiểu nhện trong lòng bàn tay mình, sau đó lại nhìn con nhện béo đang dùng chân ôm đầu che mắt lại, tựa hồ rất xấu hổ.
Nàng không khỏi cười vui vẻ: “Ha ha ha ha, đúng thật là… thế giới rộng lớn như vậy, không thiếu cái lạ, nhặt được bảo bối rồi.”
Cũng đúng, có thể tái sinh nó một cách kì diệu khó hiểu. Việc một con nhện hiếm hoi trên thế giới này có thể hiểu được lời nói của con người cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Minh Lan Nhược cẩn thận bỏ con nhện béo yếu ớt vào túi gấm, đồng thời bảo Xuân lấy một bình sứ nhỏ để đựng nước tiểu của con nhện mắt đỏ sặc sỡ trong lòng bàn tay.
“Tiểu thư, thứ này có tác dụng gì?” Xuân Hòa có chút khó hiểu.
Minh Lan Nhược lau chất lỏng trong suốt còn sót lại trong lòng bàn tay lên tay áo Xuân Hòa: “Đây là một thứ tốt. Nó dùng làm thuốc có tác dụng chữa lành chấn thương rất tốt, còn có thể giải độc và xua đuổi côn trùng độc.”
Xuân Hòa không hề cảm thấy chán ghét mà chỉ tò mò: “Vậy tại sao người lại lau lên người nô tỳ?”
Minh Lan Nhược nhìn ngôi nhà lớn ngoài cửa sổ, cười nói: “Ngươi sẽ sớm biết thôi, xuống xe đi.”
Lúc này Xuân Hòa mới để ý rằng họ đã đến nơi ở của Đàm gia.
Người đánh xe tới kéo rèm ra, Xuân Hòa đỡ nàng xuống xe.
Trước cửa nhà Đàm gia chẳng có một bóng người, Minh Lan Nhược nhìn cánh cửa được xây dựng trang nhã, khẽ cau mày, ra hiệu cho Xuân Hòa gõ cửa.
Chẳng bao lâu, cửa nhà mở ra.
Một người hầu bước ra từ cửa, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi tìm ai?”
“Ta là nữ nhi của Minh Quốc Công, Điệu vương phi, ta đến để gặp đại gia và nhị gia Đàm gia.” Nàng bình tĩnh đáp.
Người hầu đó gật đầu, cũng không đi bẩm báo, chỉ đơn giản mở cửa ra: “Mời vào.”
Minh Lan Nhược vén váy, bước vào trong phủ cùng Xuân Hòa.
So với ấn tượng lúc nhỏ của nàng thì Đàm phủ bây giờ còn hoành tráng hơn rất nhiều, đình lầu, hoa cỏ cây cối tươi tốt, gần như không kém gì Quốc Công Phủ.
Đàm Phủ không có công danh hay chức vị, càng không có tước vị đáng tôn kính, đây là điển hình của sự vượt quá tầm kiểm soát.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lạnh lùng mà chế nhạo: “Xem ra di mẫu của ta thật sự dùng đồ vật của mẫu thân ta và của Quốc Công Phủ để trợ cấp cho gia tộc bà ta.”
“Đại tiểu thư!” Xuân Hòa đột nhiên dừng lại, lặng lẽ kéo tay áo nàng.
“Sao thế?” Nàng thấp giọng hỏi.
Xuân Hòa nhẹ giọng đáp: “Cẩn thận, Đàm phủ có gì đó không ổn, chúng ta không nên tiến vào trong.”
Minh Lan Nhược dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy đám người hầu đang lơ đãng quét tuyết nhưng lại lén lút nhìn hai người họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Những ánh mắt đang nhìn đó: là ánh mắt của người chết.
“Chúng ta phải đi khỏi đây ngay.” Xuân Hòa đã đặt tay lên thanh kiếm mềm giấu ở thắt lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những người hầu đó có thái dương phình ra, khí tức nham hiểm. Họ rõ ràng là những sát thủ hàng đầu, nếu chỉ có một mình nàng ấy thì trốn thoát sẽ không khó nhưng còn có tiểu thư không biết võ thuật!
Minh Lan Nhược trầm mặc một lát, sau đó nheo lại đôi mắt sáng ngời: “Từ lúc bước vào cửa, chúng ta đã không thể đi khỏi đây nữa rồi nhưng không sao cả.”
Nàng đưa tay ra, lặng lẽ lấy con nhện béo từ trong túi gấm ở thắt lưng, nhân lúc không ai để ý, dùng tay áo che nó lại rồi nhẹ nhàng ném nó xuống bãi cỏ.
Nếu đã không đi được, vậy thì thử một chút, đánh cược một lần đi.
Là một đại phu, nàng cũng nên có chút tinh thần mạo hiểm.

Ads
';
Advertisement