Minh Lan Nhược - FULL

Nàng ấy nên tin tưởng vào bản lĩnh và khả năng phán đoán của tiểu thư.
Tiếng bánh xe lộc cộc tiến về phía trước, cách ngoại thành vẫn còn một đoạn, Xuân Hòa lấy một chiếc lò sưởi mạ vàng đặt bên cạnh đầu gối của Minh Lan Nhược, bắt đầu nhắm mắt lại vận công luyện khí.
Chiếc túi gấm buộc quanh eo Minh Lan Nhược đột nhiên động đậy, mấy cái móng vuốt đầy lông từ trong túi có lặng lẽ thò ra.
Sau khi con nhện béo có sọc vàng sặc sỡ to cỡ lòng bàn tay lẻn ra ngoài, tám con mắt đỏ ngầu của nó trừng mắt hung tợn nhìn nữ tử xinh đẹp đang tựa trên đệm.
A, ma nữ loài người đáng ghét!
Nó muốn cắn nàng!
Con nhện béo giận dữ bò về phía lòng bàn tay trắng nõn đang đặt gần đó của nàng.
Nhìn những ngón tay mềm mại trước mặt, nó từ từ mở ra những chiếc răng nanh sắc nhọn đầy độc chuẩn bị cắn xuống.
Nhưng một luồng khí lạnh đột nhiên tỏa ra từ làn da trắng nõn, khiến con nhện béo run rẩy, cứng đờ không biết làm sao.
Một cảm giác áp chế khủng bố tới mức khiến nó không dám cử động.
AAA…
Lại tới nữa rồi! Lại tới nữa rồi!
Chính là cái khí tức kì dị cùng cảm giác kinh hãi này đã khiến nó không thể phản kháng khi bị ma nữ kia bắt được!
Con nhện béo vừa run rẩy vừa giận giữ vung móng vuốt.
Ngoại trừ việc bị một cổ sư loài người bắt và tra tấn lúc còn nhỏ thì nó còn là vua của các loài côn trùng đã sống hơn hai trăm năm, tất cả hổ ở núi Thang Tuyền đã bị nó ăn thịt, làm sao có thể để ma nữ loài người này khống chế!
Chỉ cần… chỉ cần để nó cắn một cái, cắn một cái là máu chảy thành dòng! Bị nó hút hết sạch!
Nó cố gắng hết sức, vượt qua nỗi sợ hãi bản năng, nhảy tới, bám lấy những ngón tay mềm mại trước mặt, há nanh ra và cắn thật mạnh: “Hừ hừ”
“A!” Nữ nhân bị cắn kêu lên một tiếng đau đớn, giật tay ra.
Liếm được vị máu, mấy con mắt đỏ của con nhện béo sáng lên đầy kiêu hãnh.
Hehehe, cắn chết ngươi, bản đại vương lập tức ăn thịt ngươi, ai bảo ngươi làm phiền giấc ngủ của bản đại vương!
He he he… he… he?
Con nhện béo vui mừng đến mức bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tám móng vuốt nhỏ không tự chủ được mà co giật.
Xuân Hòa ở bên kia bị tiếng kêu đau đớn của Minh Lan Nhược làm giật mình, mở mắt ra, lập tức ngồi dậy hỏi: “Đại tiểu thư, người sao vậy?”
Minh Lan Nhược nhìn vết cắn đẫm máu trên ngón giữa của nàng, rồi lại nhìn con nhện béo tám móng đang co giật bên váy nàng.
Khóe mắt nàng cũng co giật theo: “Không có gì, chỉ là có một tiểu ngu xuẩn nghĩ rằng nếu cắn được ta thì có thể bỏ chạy. Chắc là… nó cho rằng bản thân nó có thể ăn thịt ta.”
Con nhện béo vừa co giật vừa trừng tám con mắt đỏ giận dữ, cái gì mà tiểu ngu xuẩn, rõ ràng nó đã sống được hai trăm năm, phải là lão ngu xuẩn.
“Người chảy máu rồi, phải mau băng bó lại!” Xuân Hòa lập tức đi lục lọi hộp thuốc.
Minh Lan Nhược không để ý, dùng khăn tay lau vết thương: “Chỉ là một vết cắn nhỏ thôi, không sao đâu.”
Nàng nhặt con nhện béo đang co giật lên, cau mày nói: “Phải làm gì với tên béo ngu xuẩn này bây giờ? Có khả năng máu của ta là chất kịch độc đối với nó.”
Trong cơ thể nàng có một Trùng Vương mà không biết A Cổ ma ma đã có được từ đâu, nó là thứ áp chế sự tồn tại đối với tất cả các loài côn trùng.
A Cổ ma ma đã nói rằng máu và dịch cơ thể của nàng là kịch độc đối với các loài côn trùng, ngay cả những con muỗi nhỏ cũng sẽ chỉ dám bay quanh khi ngửi thấy mùi trên cơ thể nàng.
Thế nên, không biết con nhện mắt đỏ sọc vàng này làm sao có thể vượt qua được mùi hương có tính áp chế cao như vậy của Trùng Vương tiết ra mà tới cắn nàng.
Xuân Hòa chọc con nhện béo với vẻ mặt buồn cười: “Vậy… con nhện độc này cắn người rồi nó tự trúng độc à?”
Con nhện béo sùi bọt mép: ọc ọc ọc…
Xuân Hòa nhìn nước dãi con nhện trên tay mình, ghê tởm mà lau đi.
“Thật là thứ béo ú ngu ngốc mà lòng báo thù cũng khá mãnh liệt đấy.” Minh Lan Nhược cũng đặt con nhện béo tám mắt đang sùi bọt mép xuống với vẻ mặt chán ghét.
Xuân Hòa nhìn con nhện béo đang co giật sùi bọt mép: “Nhưng hình như nó sắp chết rồi, hay là người ném cái thứ ngu ngốc này đi đi?”
Nhện béo: “…Không, không… nó cảm thấy tiểu ngu xuẩn nó vẫn còn cứu được mà.”
“Chậc!” Minh Lan Nhược lấy ra một túi nước, đổ một bát nước rồi đặt xuống.
Nàng có chút khó chịu quay lại tìm chiếc thìa: “A cổ ma ma không có ở đây, ta không biết làm cách nào để cứu nó. Nếu nó không uống thêm máu của ta, uống chút nước rồi nhổ ra có lẽ có thể làm loãng chất độc trong máu nhưng lần trước ta cho nó uống nước mất rất nhiều thời gian, chỉ sợ tên này không sống nổi nữa rồi.”
Uổng công nàng vui mừng như vậy, cứ nghĩ bắt được một bảo bối, ai mà ngờ được nó lại là thứ ngu ngốc tự mình giết mình.
Không ngờ, Xuân Hòa kêu lên: “Đại tiểu thư, nó đang tự uống nước kìa!”
Minh Lan Nhược sửng sốt một chút, sau đó quay người lại, đúng lúc nhìn thấy con nhện béo đang chật vật bò đến bên bát nước, đồng thời há rộng những chiếc răng nanh to lớn mà liều mạng hút nước, ngạc nhiên vô cùng.
Nhìn cái bụng béo vốn dĩ đã to của con nhện, mắt thường cũng có thể thấy giờ nó đã phình ra rõ rệt.
Minh Lan Nhược nhướng mày, đột nhiên duỗi ngón trỏ, xấu xa ấn vào bụng nó: “Nhìn vẻ ngu ngốc này của ngươi, xem ra không biết phun nước ra đâu, để ta giúp ngươi vậy.”
“Xè!” Con nhện béo bị ép mạnh đến nỗi nước bắn ra tung tóe, lật bụng lại rồi ngã xuống đất.
Cứu mạng với…
Xuân Hòa nhìn nó trong tình trạng dở sống dở chết, chán ghét nói: “Phải uống rồi mới nôn ra nhưng nô tỳ nghĩ nó không uống được nữa đâu nên thôi cứ vứt xuống cái ao bên ngoài đi.”

Ads
';
Advertisement