Minh Lan Nhược - FULL

Nụ cười của Minh Lan Nhược trở nên lạnh lùng: “Ta chỉ muốn nhìn qua di vật của mẫu thân ta thôi, mà người cũng không đồng ý, không phải là vô tình đâu nhỉ?”
Nàng nheo mắt: “Trừ khi mấy thứ kia không có ở chỗ của người!”
Đàm thị cứng đờ, hoảng loạn nói: “Con đừng có nói bậy!”
Minh Lan Nhược cười cười: “Người hẳn là cũng biết, rất nhiều đồ của mẹ ta là do hoàng thất ban thưởng. Nếu người lấy để sử dụng vào mục đích khác. Thì cho dù bệ hạ có nể mặt phụ thân của ta mà không làm gì người nhưng nhị muội sẽ càng khổ sở hơn thôi.”
Đàm thị run rẩy mà siết chặt ống tay áo nhìn nàng nhưng vẫn không nói lời nào.
Vị ma ma kia lại thịch phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Minh Lan Nhược, quỳ lê mấy bước: “Đại tiểu thư, không phải là phu nhân không cho, mà thật sự là thân thể của phu nhân mấy năm nay không được tốt. Hiện tại mấy cửa hàng, thôn trang trong phủ của chúng ta là do đại gia Đàm gia và nhị gia Đàm gia ở bên nhà mẹ đẻ của phu nhân trông coi.”
“Hai năm trước thu hoạch không tốt lắm, phu nhân chỉ có thể bảo đại gia Đàm gia và nhị gia qua đây lấy đồ. Muốn lấp bớt lỗ trống ở phủ ta, ngài không làm đương gia thì sao biết củi, gạo, dầu, muối đắt như nào!”
Minh Lan Nhược thật sự nhịn không nổi, lạnh mặt: “Nói cách khác là di mẫu đã đưa đồ ở Quốc Công phủ để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của người rồi?”
“Đó cũng là biểu cữu gia của con mà, hà tất nói khách khí như vậy!” Đàm thị không vui.
Minh Lan Nhược cố nén tức giận: “Cha ta có biết hay không?”
Sao nàng có thể không biết hai tên ca ca của Đàm thị là thứ gì cơ chứ.
Ăn nhậu chơi gái cờ bạc, cái gì cũng dính. Đã từng ỷ vào tên tuổi của Quốc Công phủ mà khinh nam bá nữ rồi bị cha của nàng dạy dỗ nghiêm khắc, sau mới ngừng đôi chút.
Bây giờ, loại người như này vậy mà lại nắm giữ bạc công của Quốc Công phủ, thậm chí là của hồi môn của chính nàng sao?
Đàm thị chột dạ: “Quốc Công gia bận… Nếu không… Con có thể tự đi lấy về mà. Vậy thì tự đi tìm biểu cữu của con đòi đi, phủ của hắn ta ở vùng ngoại thành ấy. Con biết mà, ta cho con con dấu rồi mà, vậy coi như là được rồi chứ.”
Nói xong, ma ma ở bên người nang lập tức cầm một cái túi lên, bên trong quả nhiên là con dấu riêng của phu nhân Quốc Công.
“Di mẫu à, bà thật sự điên rồi sao. Nếu bọn họ cầm những món được ngự tứ đó bán lấy tiền thì chẳng những nhị muội có chuyện, mà cả Quốc Công phủ cũng đi theo luôn đấy!” Minh Lan Nhược tức giận cầm túi cẩm xoay người rời đi.
Xuân Hòa lập tức đi theo sau.
“Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Có phải đi gặp Đại gia và Nhị gia của Đàm gia không?”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, áp lửa giận xuống: “Không đi thì sao có thể bịt miệng bọn họ trước được!”
Phụ thân của nàng một đời thanh danh, vào sinh ra tử để cứu tế.
Cũng không thể để phụ thân của nàng vừa trở về, đã đối mặt cái bẫy to của Đàm thị nhỉ? Rồi để hoàng đế nhân cơ hội đuổi người ra khỏi Hàn Lâm Viện được.
Nhìn Minh Lan Nhược rời đi, biểu cảm của Đàm thị vừa phức tạp vừa âm trầm: “Được rồi, truyền tin cho Hoàng Hậu nương nương đi, nó đã mắc câu rồi.”
Ma ma ở đó hơi hoài nghi: “Người chỉ muốn lừa nàng ta tới đó, sao lại phải lấy ra con dấu của người? Nếu lỡ rơi vào tay người khác, tiền bạc trong phủ của chúng ta có thể bị lấy sạch.”
Đàm Thị tựa vào ghế, bình tĩnh nói: “Không làm thế này, Lan Nhược sẽ không bị mắc bẫy, chỉ có thả đủ mồi, mới có thể khiến con mồi rơi vào hố.”
Ma ma gật đầu: “Nếu như phu nhân đã hạ quyết tâm chắc chắn sẽ giết được nàng ta.”
Khuôn mặt vốn duy trì nét dịu dàng của Đàm Thị bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Ta đã làm hiền thê lương mẫu hơn mười năm trời, thế mà tới tận bây giờ nữ nhi của ta vẫn chẳng có được thứ gì tốt…”
Bà ta lấy bức thư trong tay áo ra đập lên bàn, buồn bã mà tự giễu: “Phu quân tốt của ta, thành thân hơn mười năm, những bức thư mà ông ta gửi về từ phương xa ngàn dặm ngoại trừ hỏi về trưởng nữ luôn gây tai tiếng cho ông ta ra thì toàn dặn ta không được quan tâm đến Nguyệt Oánh, để nó tự kiểm điểm lại bản thân cho tốt!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyệt Oánh chẳng lẽ không phải là con ruột của ông ta sao? Thế mà chẳng chịu ra tay giúp nó. Nếu đã chỉ để mắt đến trưởng nữ, không để mắt đến thứ nữ, mẫu nhi ta chỉ có thể nhẫn tâm trừ khử Lan Nhược, thế thì sau này ông ta mới có thể đặt nữ nhi của ta vào trong tim!”
Bà ta đã sống dưới cái bóng của biểu muội Tiêu Quan m cả đời rồi, nữ nhi của bà ta không thể sống dưới cái bóng của Minh Lan Nhược cả đời được.
Đàm Thị đã quên mất rằng, Minh Quốc Công là một đại sĩ phu cực kì tự chủ và đúng mực.
Trong gần năm năm Minh Lan Nhược bị giam giữ, luôn kiềm chế chưa bao giờ ra tay cứu người.
Minh Lan Nhược đưa Xuân Hòa lên xe.
Khi còn nhỏ, Đàm Thị cũng thường dẫn nàng và Minh Nguyệt Oánh về Đàm Gia, đương nhiên nàng vẫn nhớ đường.
“Nếu đại gia và nhị gia Đàm gia thật sự đem những vật mà hoàng đế ban tặng cho phu nhân bán đi rồi thì sao, rồi lỡ không lấy lại được thì phải làm sao?” Xuân Hòa có hơi không yên tâm.
Minh Lan Nhược mở rèm cửa, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ lại bắt đầu có tuyết, thu lại áo choàng lông chồn: “Vậy ta chỉ có thể yêu cầu phụ thân ta gửi thư thỉnh tội, ly hôn với Đàm di mẫu, tống cả Đàm gia vào ngục. Có lẽ Minh gia sẽ bảo toàn được mấy phần.”
Đã là mùa xuân mưa lạnh liên miên, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc. Tại sao đột nhiên lại có tuyết rơi? Chỉ mong hiện tượng kỳ lạ này sẽ không ảnh hưởng đến công tác cứu trợ thiên tai của phụ thân ở vùng Đông Bắc.
Xuân Hòa cau mày: “Đây cũng là một cách nhưng nghe có vẻ vô tình vô nghĩa, chỉ sợ lão gia sẽ không đồng ý, Đàm phu nhân dù gì cũng sinh nhị tiểu thư cho lão gia, còn quán xuyến việc trong nhà nhiều năm nay.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Ta sẽ thuyết phục được phụ thân ta đồng ý.”
Chủ mẫu của một cao môn là người nắm giữ triển vọng sinh tồn của cả gia tộc và kế sinh nhai của hàng trăm người.
Đàm Thị thật sự không thích hợp để làm chủ mẫu của Quốc Công Phủ, tầm nhìn thật quá nông cạn.
Nói xong, nàng tựa vào chiếc đệm trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xuân Hòa nhìn vẻ trầm lặng và điềm tĩnh của tiểu thư, tựa như người già đã sống được hai kiếp, trong lòng nàng ấy cũng bình tĩnh lại.

Ads
';
Advertisement