Minh Lan Nhược - FULL

Tiệm cầm đồ Trường Minh ở đây, và nó là một trong những hiệu cầm đồ thịnh vượng nhất.
Bầu không khí bên trong hiệu tiệm cầm đồ Trường Minh lúc này đang rất căng thẳng.
“Chưởng quầy, ngài rõ ràng biết ta là ai, thế mà lại nói con dấu của ta không thể lãnh tiền. Tiệm cầm đồ này là của mẫu thân ta!” Minh Lan Nhược lạnh mặt vỗ bàn đứng lên.
Tên chưởng quầy kia ngoài cười nhưng trong không cười: “Đại tiểu thư, người đã bị trục xuất khỏi tộc rồi, mấy thứ này đã tính là của tiên phu nhân, cũng là Quốc Công phủ mà thôi. Không có quan hệ gì với người cả, nếu người muốn tiền, thì có con dấu của phu nhân Quốc Công tới mới được.”
Xuân Hòa cả giận nói: “Luật pháp có nói, của hồi môn của thê tử chính là tài sản riêng. Tài sản riêng của tiên phu nhân là cho tiểu thư của chúng ta, dựa vào cái gì mà cần phải có con dấu của phu nhân?”
Chưởng quầy khinh miệt mà nhìn mắt Xuân Hòa: “Cái gì luật pháp với không luật pháp. Nếu không thì ngươi đi lấy con dấu của Quốc Công gia cũng được.”
“Đúng là khinh người quá đáng mà, ngươi biết rõ Quốc Công gia không ở phủ mà!” Xuân Hòa không nhịn được mà tiến lên một bước, lại bị Minh Lan Nhược kéo cánh tay lại.
“Quên đi, chúng ta đến Quốc Công phủ.” Minh Lan Nhược lạnh nhạt nói, rồi dẫn đầu rời khỏi.
Chưởng quầy ở sau lưng nàng nhổ “phì” một cái lên mặt đất.
“Phượng hoàng ngã xuống đất thì không tốt bằng cả một con gà. Còn nghĩ đến việc mình là tiểu thư cao quý của Quốc Công phủ sao. Gì vậy chứ, chỉ một thứ thấp hèn đã mất trinh ròi còn gả cho một người đã mất. Vậy mà còn vác mặt đến đây, cái quái gì thế!”
Mấy tên tiểu công đang làm việc cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Tiếng xấu của vị này đại tiểu thư này đã sớm bay đầy trời rồi, ở kinh thành này thì ai cũng có thể lôi ra để mà cười nhạo vài câu.
“Loảng xoảng!”
Lời của hắn ta còn chưa dứt, Xuân Hòa đã trở tay cầm một cái cái ly nện mạnh vào trán của hắn ta.
“A!” Hắn ta kêu thảm thành tiếng, ngã ngồi trên mặt đất che lại đầu, kẽ hở ngón tay tràn đầy máu.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Bổn vương phi cho dù có bị trục xuất khỏi tộc, thì ở trên Ngọc Điệp cũng là tông thất hoàng phi đàng hoàng. Ngươi là cái thá gì mà dám vũ nhục bổn vương phi. Nếu còn có lần sau, bổn vương phi không ngại áp ngươi vào Đại Lý Tự nếm mùi bản tử đâu!”
Một đám tiểu công bị dọa sợ im như ve sầu mùa đông. Tên chưởng quầy kia oán hận che lại chỗ đang đổ máu đầu nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không dám nói chuyện nữa.
Cẩu tặc chuyên mềm nắn rắn buông.
Minh Lan Nhược cười khinh miệt một tiếng, xoay người rời khỏi hiệu cầm đồ, đi về phía Quốc Công phủ.
Xuân Hòa thấp giọng hỏi: “Nếu không thì chúng ta lại đến các cửa hàng khác hỏi một chút nhé?”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Vô dụng thôi, vị di mẫu kia của ta đã cầm quyền quản gia rồi. Ta lại bị giam cầm nhiều năm, rồi còn bị trục xuất khỏi gia tộc, những chưởng quầy đó sẽ không nhận con dấu riêng của ta nữa.”
Xuân Hòa nhịn không được nhíu mày: “Xem ra chỉ có thể tới Quốc Công phủ tìm Đàm phu nhân. Chỉ sợ là bà ta sẽ không dễ dàng lấy tiền ra thôi.”
Minh Lan Nhược hơi nheo lại mắt: “Chắc chắn phải thử một chút, ắt sẽ có biện pháp.”
Sau khi các nàng rời đi, ở trong một góc cách đó không xa, có một bóng trắng xuất hiện.
Vân Nghê lạnh lùng mà nhìn bóng dáng rời đi của nàng, cúi đầu nói nhỏ vài câu với Kiếm Vũ, Kiếm Vũ lập tức xoay người rời đi.
Quốc Công phủ, Đàm thị cúi đầu nhìn tờ giấy, trong tay mình, sắc mặt có chút bất an.
“Phu nhân, người không thể lại do dự thêm được nữa đâu. Chẳng lẽ người thật sự muốn nhường tất cả ra sao?” Ma ma bên người bà ta thấp giọng nói.
Đàm thị cắn răng: “Được, ta làm!”
Lúc Minh Lan Nhược tìm đến Quốc Công phủ, người gác cổng đã cho nàng vào cửa.
Đàm thị vừa thấy nàng tới, sắc mặt đã có chút quái dị: “Sao nào, con còn muốn tới chỗ này của di mẫu sao. Là đồng ý giúp muội muội của con đỡ mệt nhọc rồi sao?”
Minh Lan Nhược hành lễ, nhàn nhạt nói: “Di mẫu, người muốn gặp nhị muội, ta có thể giúp ngươi. Nhưng nếu muốn làm nàng ta có thể được sủng ái lần nữa thì thật sự là ta không thể làm được. Ta không thể khống chế được ý nghĩ của Thái Tử.”
Sắc mặt Đàm thị vừa xanh lại vừa trắng, cắn răng nói: “Vậy hôm nay con tới đây để làm gì!”
Minh Lan Nhược nhìn bà ta: “Phụ thân ta từng đã cho ta một số của hồi môn, những thứ mà phụ thân cho mình ta, ta có thể không cần.”
Nàng dừng một chút: “Nhưng còn lại là tài sản riêng của mẫu thân ta, vốn chỉ cần dựa vào con dấu riêng của ta là có thể lấy được rồi. Mà bây giờ nhóm chưởng quầy lại chỉ nhận con dấu của người thôi.”
Đàm thị lạnh lùng thốt: “Ta vốn là chủ mẫu của Quốc Công phủ, bọn họ nhận con dấu của ta thi có gì sai?”
Minh Lan Nhược lắc đầu: “Không sai nhưng ta muốn về lấy tài sản riêng của mẫu thân ta, phân gia cũng phải có cách xử lý của phân gia chứ.”
Ma ma ở bên người Đàm thị lập tức cường ngạnh nói: “Phụ mẫu vẫn còn, nào có chuyện phân gia, huống chi người đã bị Quốc Công gia trục xuất, không phải phân gia!”
Minh Lan Nhược nhìn Đàm thị, không khách khí nói: “Di mẫu thật sự không tính đưa đồ của mẫu thân ta cho ta sao? Năm đó là nhờ mẫu thân của ta ủng hộ người làm phu nhân Quốc Công nên người mới có ngày hôm nay đó.”
Ánh mắt Đàm thị có chút hoảng loạn, chỉ quay mặt đi để lau nước mắt: “Phụ thân con còn chưa trở về, con đã tới cửa để bắt nạt ta sao. Ta có bạc đãi con ở chỗ nào đâu chứ. Tóm lại nếu con muốn của hồi môn thì chờ cha của con trở về thì hỏi ông ta đi!”
Minh Lan Nhược nhìn vẻ chột dạ của Đàm thị, đáy lòng sinh nghi, Đàm thị… Như thế kia rất không giống người cầm trong tay mấy món đồ đó.
Nàng quyết định thử một chút: “Di mẫu, ta muốn nhìn qua chút đồ mà năm đó mẫu thân ta xuất giá để lại, có được không?”
Đàm thị xoa nước mắt, lại cất cao giọng: “Ta nói không được thì là không được!”
Minh Lan Nhược cười cười: “Nhị muội gần đây ở Đông Cung không có tốt lắm đâu, tuy rằng ta không thể ép Thái Tử sủng hạnh nàng ta một lần nữa. Nhưng giúp nàng ta tốt hơn chút vẫn có thể, người muốn ta ra tay giúp, thì phải trả cho ta đồ của ta.”
Đàm thị không dám tin tưởng mà nhìn nàng, cắn răng cả giận nói: “Nguyệt Oánh là nhị muội của con đó, con thế mà lại lãnh khốc vô tình đến như thế sao?”

Ads
';
Advertisement