Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhăn mũi: “Đúng vậy, Đông Xưởng giám sát bách quan và dân chúng, thực hiện việc điều tra và bắt giữ, ngài là Đốc chủ của Đông Xưởng, biết được tung tích của ta cũng có gì kỳ lạ đâu?”
Thương Kiều nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng lên, thản nhiên nói: “Sao, không vui à, nếu không phải Vân Nghê thấy hành tung của ngươi đáng ngờ, lo lắng ngươi vướng phải tai họa mới đến bẩm báo với bổn tọa thì sao mà bổn tọa phải dẫn người tới đây?”
Hắn quan tâm tới sự an toàn của nàng, nàng ngược lại còn mang hận.
Nha đầu không biết phân biệt tốt xấu này.
Nghe được tên của Vân Nghê, ánh mắt Minh Lan Nhược chợt nghiêm túc hẳn lên.
Minh Lan Nhược giơ tay đẩy tay hắn ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo ngước lên: “Lan Nhược đa tạ Thiên Tuế Gia nhưng ta cũng rất tò mò Vân Nghê Vệ Trưởng làm thế nào thấy hành tung của ta đáng ngờ, ta là tội phạm sao?”
Vân Nghê mà lại lo lắng cho an nguy của nàng? Nực cười!
Thương Kiều cau mày: “Vân Nghê phụ trách đội thứ mười ba của Cẩm Y Vệ giám sát động tĩnh Chu gia, phát hiện thích khách Chu gia âm thầm nuôi dưỡng bám theo ngươi từ khi ngươi rời khỏi tiệm cầm đồ, mới phái người đến thông báo cho ta.”
Minh Lan Nhược lơ đễnh cười khẩy: “À, vậy đúng là phải cảm tạ nàng ta bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác rồi.”
Đùa giỡn với Thương Kiều đến mức này, thiếu chút nữa đã để lộ “Bí mật nhỏ” của nàng.
Thương Kiều nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng: “Bản toạ biết ngươi không thích Vân Nghê, bản toạ cũng biết nàng ta không thích ngươi nhưng lần này nàng ta không có ác ý với ngươi, chỉ là có trách nhiệm đó thôi.”
“Dạ dạ dạ, là ta nhỏ nhen.” Minh Lan Nhược nghe, giữ nguyên biểu cảm nghiêng người đi châm trà.
Vị Vân Vệ Trưởng này đúng là cao thủ thấu hiểu lòng người, đeo lên chiếc mặt nạ chân thành trong sáng, ngay cả Thương Kiều nội tâm thâm sâu khó lường cũng phá lệ dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Nàng cầm chén trà nhét vào trong tay Thương Kiều: “Mời ngài uống trà, uống nhiều một chút.”
Nếu thích hương vị của trà thì uống nhiều trà vào, ít nói những lời khiến nàng bực mình đi, như vậy bọn họ còn có thể xem nhau như thân thích!
Thương Kiều thấy nàng đột nhiên nghiêng người, con nhện béo mập nằm trong túi gấm bên hông nàng cũng nghiêng theo, sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống đi.”
Tâm tình Minh Lan Nhược cũng khó chịu, lúc hắn ra tay với nàng cũng đâu có hỏi nàng đồng ý hay không đâu?
Nàng gác lại chén trà, giễu cợt nói: “Sao vậy, sợ Vân Nghê Vệ Trưởng ghen?”
Thương Kiều chợt nheo đôi mắt phượng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Minh Lan Nhược biểu cảm lạnh lùng, khó chịu nói: “Thiên Tuế Gia nhìn cái gì, ta nói sai sao?”
Thương Kiều chợt nở nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Nàng ta nổi máu ghen hay không, bản toạ không quan tâm, chỉ là nhìn mặt ngươi lúc này như ghen đến ngu người rồi.”
Minh Lan Nhược đang cầm chén bỗng ngây ngẩn người.
Mắt nàng nhìn đầu ngón tay cầm chén trà, thản nhiên nói: “Đúng vậy, thật là hồ đồ. Hà cớ gì ta phải uống dấm chua của ngài chứ, ngài có thể cưới về vô số cơ thiếp, cũng chỉ có một người cháu gái ngoại là ta, Lan Nhược thật là ngây thơ.”
Nhìn thần thái bình tĩnh lạnh nhạt này, sắc mặt Thương Kiều thâm trầm, hắn vụt chiếc roi da trong tay “ba” một tiếng, cười nhạt: “Ngươi rất giỏi phá hỏng bầu không khí đấy.”
Dứt lời, hắn ném chiếc roi da, nhắm mắt lại thở đều.
Nếu không phải trên người nàng mang theo con nhện kia, hắn nhất định sẽ cho nàng biết hậu quả của việc liên tục chọc giận hắn trong mấy ngày ngắn ngủi là như thế nào ở trên xe rồi.
Minh Lan Nhược không đổi biểu cảm nhìn đi chỗ khác, ngoài cửa sổ tuyết rơi mỗi lúc thêm dày, tựa như tâm tình của nàng.
Trong lòng nam nhân thâm sâu lãnh đạm này… chung quy vẫn có chỗ cho Vân Nghê.
Bất kể Vân Nghê dùng thủ đoạn gì, nàng cũng sẽ thay đổi quỹ đạo ban đầu của lịch sử.
Không biết tại sao, vì ý nghĩ này khiến lòng nàng lạnh lẽo và trống rỗng, dường như có điều gì quan trọng đã bị người khác cướp đi.
Nàng hít một hơi thật sâu làn không khí lạnh giá ẩm ướt, chậm rãi ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng lạnh nhạt nhắc nhở.
Minh Lan Nhược, ngươi không thể để đoạn tình cảm này ảnh hưởng, vừa rồi ngươi đã quyết định phải kiên cường trên con đường mình đi, cho dù thời gian sau này hắn có ôm ấp mĩ nhân, không chung đường với nàng nữa, cũng tuyệt đối không hối hận.
Sau lưng ngươi có quá nhiều người phải che chở.
Hắn cường đại mặc hắn cường đại, gió mát vẫn thổi qua núi đồi, hắn tung hoành mặc hắn tung hoành, trăng sáng vẫn soi chiếu sông cả!

Sau một quãng đường không nói chuyện, cuối cùng đã tới Điệu Vương phủ, Minh Lan Nhược và Thương Kiều xuống xe.
Lúc này, nàng đã lấy lại bình tĩnh, không chút bối rối mà hnafh lễ với Thương Kiều: “Đa tạ ngài hôm nay đã chiếu cố, ngài đi thong thả.”
Thương Kiều lạnh lùng nhìn nàng, sau đó cười giễu cợt một tiếng, phóng người lên ngựa “giá” một tiếng rồi phi nước đại rời đi.
Toán quân Cẩm Y Vệ đồng loạt đuổi theo.
Minh Lan Nhược xoay người bước vào cửa, hai người Vương ma ma và Cảnh Minh đã đợi ở cửa sẵn.
Minh Lan Nhược cầm một con dấu bằng ngọc giao cho Vương ma ma: “Hiện tại ngươi và Cảnh Minh dẫn theo vài gia đinh, mau chóng mang con dấu này đến Quốc Công Phủ và các tiệm bạc khác trong thành, làm theo kế sách hôm qua chúng ta đã bàn bạc, rút được bao nhiêu bạc thì rút hết ra.”
Vương ma ma sững sờ, nhìn con dấu ngọc trong tay, đúng là con dấu của phu nhân Quốc Công Phủ!
Bà ta gật đầu tức thì: “Người cứ yên tâm, có con dấu này trong tay, các chưởng quỹ tiệm bạc kia không thể từ chối yêu cầu rút bạc được, lão nô nhất định sẽ giúp người hài lòng!”
Minh Lan Nhược nhìn Cảnh Minh rồi dặn dò nàng ấy một câu: “Nếu có người muốn đến Quốc Công Phủ báo tin cho người di mẫu đó của ta, nhất định phải tìm cách giam giữ kẻ ấy lại, ít nhất phải giữ đến lúc người của chúng ta mang đủ bạc về rồi mới để kẻ đó đi báo tin.”
Cảnh Minh cười híp mắt nói: “Yên tâm!”

Ads
';
Advertisement