“Theo họ ngươi?” Thương Kiều nhướng mày.
Minh Lan rầu rĩ nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao!”
Nàng ghét mong muốn kiểm soát đột ngột của hắn, mặc dù hắn dường như luôn có toàn quyền kiểm soát nàng.
Nhưng khoảng thời gian trước, rõ ràng đã cho hắn đả kích nặng nề, sao tro tàn lại cháy?
Nàng biết đối mặt với loại người như Thương Kiều, không thể cứng đối cứng, phải không âm không dương, âm dương quái khí mới có thể tức chết hắn.
Nhưng bây giờ nàng sắp không giả vờ nổi nữa, chỉ muốn chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên.
Thương Kiều híp mắt, đột nhiên hỏi: “Phụ thân thằng bé là ai?”
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người, nàng không rõ vì sao hắn lại hỏi vấn đề này.
Không phải là hắn đã nhận Tiểu Hi nhất định là giống nòi của Tần Vương sao? Hỏi cái gì mà hỏi!
Đáy lòng nàng nhẫn nại đến cực hạn, bực bội lại ác ý quay mặt liếc hắn, cực kỳ thô lỗ, khẽ nói:
“Lão nhân gia ngài không phải là không tin mình có bản lĩnh ngủ với ta sao, đó chính là của Tần vương, hay là ngài cảm thấy là của Thái tử, vậy cũng có thể, nói xong rồi, ngài có thể cút được chưa?”
Thật sự là…Phiền muốn chết!
Rõ ràng nàng đã buông xuống nhưng tên khốn kiếp này lại muốn làm rối rắm thêm vấn đề này làm gì!
Thương Kiều nhìn người trong lòng phẫn nộ thở hổn hển, cả người toàn là gai, nóng nảy đến mức hận không thể giết chết hắn, không còn vẻ lãnh đạm tỉnh táo như trước.
Mở miệng là ngủ, ngậm miệng là Tần Vương, thậm chí là Thái tử…
Nàng đang cố khiêu khích hắn.
Trong mắt phượng của hắn hiện lên ánh sáng u ám thâm trầm, hắn bỗng quay thân thể nàng lại một cách thô lỗ, ngón tay dài vững vàng chế trụ gáy nàng, buộc nàng nhìn mình: “Vậy chứng minh điều này đi!”
Minh Lan Nhược không thoát khỏi sự khống chế của hắn, bị hắn giam cầm ở trong ngực, đầu cũng không chuyển động được.
Nàng tức giận muốn cào nát khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ của hắn: “Không chứng minh được, con mẹ nó bây giờ ta không chứng minh được, rốt cuộc ngươi muốn thế nào, đầu óc hỏng rồi, ngươi không cảm thấy mình rất ghê tởm sao, đi tìm Vân Nghê của ngươi đi!”
Người sống lại như nàng, cũng không biết vì sao sau khi sống lại lại có nhiều chuyện đi chệch khỏi quỹ đạo như vậy!
Nàng cũng muốn tìm xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu nhưng hiện tại ngoại trừ biết bên cạnh tên khốn kiếp này có thêm một hồng nhan tri kỷ chết tiệt có thể có vấn đề.
Những chuyện khác, nàng không có đầu mối! Đêm đó, chính nàng cũng hôn mê bất tỉnh, trên dưới toàn là người của Đông Xưởng hắn, nàng đi đâu tìm chứng cứ chứng minh Vân Nghê có vấn đề?
Huống chi, hiện giờ nàng cũng không thèm chứng minh Tiểu Hi là con của hắn!
Hắn bắt lại móng vuốt có ý đồ cào mình của nàng, lại không hề tức giận vì nàng nói không lựa lời.
Nàng chê hắn ghê tởm?
Vậy thì ghê tởm hơn một chút.
Hắn chỉ cúi đầu trước mặt nàng, chóp mũi đối chóp mũi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mỉm cười:
“Rất đơn giản… Mau chữa khỏi cho bản tọa, để bản tọa ngủ, dùng chính ngươi chứng minh ngươi có bản lĩnh này.”
Minh Lan Nhược ngây người một giây, sau đó đỏ mặt, hung tợn nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Ta nhổ vào! Đi chết đi!”
Sao thiên hạ có thể có tên vô sỉ mặt dày lại ti tiện như thế!
Không khí dường như lập tức lặng im, âm hàn lạnh lẽo.
Ngay cả nhóm ám vệ núp trong góc, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng cảm giác được trong không khí lập tức tràn ngập sát ý và cảm giác áp bách khủng bố của chủ tử nhà mình.
Bọn họ co rúm thân thể, lần trước người nhổ nước bọt lên mặt đốc chủ Đông Xưởng, Cửu Thiên Tuế đã chết cái kiểu gì vậy?
Hình như… chỉ còn lại một bộ xương cốt, lại còn sống bảy tám ngày mới chết đi, lần đầu tiên bọn họ nảy sinh ý niệm cảm thấy chết còn tốt hơn là sống.
……
Ánh sáng trong con ngươi nam nhân trước mặt làm cho người ta sợ hãi, hắn không nói chuyện, trên da mặt xinh đẹp dính nước bọt, lại càng làm cho da đầu người ta tê dại.
Nàng cắn răng không chịu khuất phục, chỉ quật cường trừng mắt nhìn hắn.
Có bản lĩnh thì giết nàng đi!
Ngược lại kêu nàng nhìn xem, Thương Kiều hắn còn có thể giống như kiếp trước hay không, hoặc là thật ra hắn đã hoàn toàn thay đổi!
Sau một khắc, nam nhân âm trầm khủng bố trước mặt bỗng nhiên nở nụ cười, hắn nén nhịn nỗi đau bén nhọn do câu nói “Sao ngươi không đi chết” của nàng mang đến, bỗng nhiên buông lỏng giam cầm cánh tay của nàng.
“Nàng lập tức dựa sát vào vách tường, bình tĩnh nắm cây kim bạc trong tay mà vừa rồi lấy được từ trong ngăn tủ ra.
“
Hắn dám khinh bạc nàng thử xem!
Thương Kiều lại dùng đầu ngón tay chậm rãi lau nước bọt trên mặt, sau đó giơ tay vỗ mặt của nàng, cười nham hiểm: “Tốt lắm, có dũng khí!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Lan Nhược bị vỗ đến mức cứng đờ, nàng mím môi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“Hài tử ngoan, không sao, bản tọa không nỡ giết ngươi nhưng chút nhục nhã này bổn tọa sẽ đòi lại trên người ngươi.”
Hắn mỉm cười, ánh mắt quỷ dị và lạnh lẽo.
Thương Kiều phất tay áo bỏ đi, đi tới cửa, lập tức có người kính cẩn đi lên phủ thêm áo choàng cho hắn.
Hắn được đám ám vệ vây quanh, biến mất ở cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất