Sau khi cái loại cảm giác áp bách u ám mà cuồng bạo này biến mất, cả người Minh Lan Nhược như muốn hư thoát, không nhịn được mà cắn răng.
Hắn cứ buông tha nàng như vậy?
Cuối cùng nàng… thích và trêu chọc phải thứ gì vậy?
Nàng không thích có được không?
Không cho đứa nhỏ nhận phụ thân, nàng cũng có thể nuôi lớn Tiểu Hi thật tốt!
Minh Lan Nhược xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy gân mạch trong đầu đang đập thình thịch.
Rõ ràng trước khi đến hành cung, không, ngày đến hành cung gặp hắn vẫn rất tốt, Thương Kiều bị nàng đả kích đến mức im lặng rời đi, không phải đã nói tương kính như tân, chỉ làm thân nhân sao?
Sao lại thành như hôm nay?
Mới chỉ vài ngày mà thôi…
Đáng chết!
Hắn không có chuyện gì lại đi hỏi Tiểu Hi, rõ ràng hắn vốn không biết, cũng không cho rằng Tiểu Hi là giống nòi của hắn, không phải sao? Sao lại đến hỏi thăm tên đứa nhỏ?
Minh Lan Nhược bỗng nhiên cứng đờ, nàng bị suy nghĩ đột ngột xuất hiện của mình làm cho sợ hãi.
Chẳng lẽ hắn là…
Rõ ràng là hắn đã nói là không thể cưới nàng, vậy nếu như…
Nếu sau này hắn biết Tiểu Hi là con của hắn thì liệu hắn có cướp Tiểu Hi đi không?
Dựa theo tính cách khó đoán và khó nắm bắt này của hắn, thật khó nói trước được.
Minh Lan Nhược hít một hơi sâu, quyết định ngồi xuống bước vào trong suối nước nóng, ngâm mặt vào trong nước để ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Dù thế nào, nàng cũng phải nhanh chóng khiến cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ và xây dựng được một thế lực của riêng mình.
Không thể chỉ đặt cược vào mỗi Thương Kiều, hoàn toàn từ bỏ hết ý định làm nữ nhân dựa dẫm vào hắn mà sống!
Nàng không muốn lại phải trải qua việc bị hãm hại, trong khi người mình yêu lại ôm nữ nhân khác mà rời đi thêm một lần nào nữa.
Kinh nghiệm ở kiếp trước và kiếp này đã dạy cho nàng một điều – dựa vào người khác còn không bằng tự dựa vào chính mình!
Chỉ khi nàng có đủ thực lực để đối đầu với Tần vương, Thái tử và ngay cả là thế lực như Đông Xưởng thì cho dù có chuyện gì xảy ra, nàng mới có thể đứng vững và bảo vệ những người mà nàng muốn bảo vệ.
Còn về phần việc có để Thương Kiều nhận lại Tiểu Hi hay không, đến lúc đó sẽ quyết định sau.
Nam nhân, không đáng để tin cậy!
Minh Lan Nhược ngẩng mặt lên, những giọt nước lăn xuống khuôn mặt thanh tú lạnh lùng mà xinh đẹp của nàng, dù xinh đẹp và quyến rũ đến thế nhưng vẫn không thể che giấu sự lạnh lùng giữa đôi mày mềm mại của nàng.
“Điệu vương phi, người tắm xong chưa, chúng nô tỳ có thể vào hầu người không?” Nữ tỳ ở cung điện suối nước nóng đứng ngoài cửa nhút nhát dò hỏi.
Vừa rồi, những công công của Đông Xưởng đã đuổi họ ra ngoài, phong tỏa nơi này, dường như có người vào trong, họ cũng không dám hỏi.
Cho đến khi người của Đông Xưởng rời đi, họ mới dám bước tới.
Tâm trạng của Minh Lan Nhược đã bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Vào đi.”
…
Khi Minh Lan Nhược trở về Thanh U biệt quán, Tiểu Hi cũng đã được Thái hậu đón về.
Cậu bé đang học chơi cờ với một bóng người gầy gò, văn nhã.
Thấy Minh Lan Nhược trở về, thư sinh Ẩn đứng dậy: “Tham kiến vương phi.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, nghiêm túc cảm ơn: “Ta còn chưa kịp cảm ơn thư sinh Ẩn đã ra tay cứu Tiểu Hi, ngươi là ân nhân của ta, gọi Vương phi thì quá khách sáo rồi.”
Trên khuôn mặt trắng trẻo của thư sinh Ẩn hiện lên một chút sự xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tiểu nương tử khách sáo quá rồi, sau này ngài là chủ nhân của ta, đây cũng là việc mà một môn khách nên làm.”
Minh Lan Nhược ôm Tiểu Hi lên, nhìn hắn, hơi thở dài.
Cũng là nam nhân, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, có lẽ nàng nên thích kiểu nam nhân không có tham vọng, không có quyền lực này mới đúng.
Thế nhưng nàng lại bị thu hút bởi những người nam nhân nguy hiểm, đáng sợ.
Thư sinh Ẩn thấy nàng đang chăm chú nhìn mình, không khỏi thắc mắc: “Tiểu nương tử sao vậy?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Thư sinh Ẩn, ta chưa bao giờ dễ dàng tiếp nhận một người dưới quyền của ta, hy vọng ngươi sẽ không lừa dối ta bất cứ chuyện gì.”
Thư sinh Ẩn sừng sờ một lát, dường như có một đợt sóng ngầm lóe lên trong đôi mắt dài mảnh của hắn: “Nếu như có lừa dối ngài thì sao?”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, rồi mỉm cười: “Một lần không trung thành, suốt đời không dùng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Nói xong, nàng ôm Tiểu Hi rồi quay lưng rời đi.
Nhìn bóng dáng thanh mảnh, lạnh lùng của nàng, ánh mắt của thư sinh Ẩn trở nên phức tạp và u ám.
Phải chăng đó là lời cảnh báo hắn, nàng đã nhìn ra được điều gì đó? Hoặc đây chỉ đơn giản là một lời cảnh báo cho môn khách sắp gia nhập dưới trướng mình?
Một lần không trung thành, suốt đời không dùng sao?
Đúng là một tiểu nương tử kiên quyết.
Không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy trái tim đau đớn lạ thường, hắn nhẹ nhàng vuốt ngực.
“Nhưng… Đông Xưởng chính là nơi sinh sôi của ám sát, lừa dối, hãm hại, tra tấn… Tất cả những gì tối tăm và bẩn thỉu có thể tưởng tượng được trên đời, ngay cả Thương Kiều cũng là một sự lừa dối.”
…
Hắn không nói gì nữa, quay người nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, nụ cười lạnh lùng, bí ẩn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất