Nàng nhìn Tiểu Hi rời đi thì đi tới bên suối nước nóng, trước tiên cứ tắm gội đã rồi chờ nhóc con về là có thể dẫn nhóc đi ngủ.
Đổi một bộ áo tắm đơn bạc phù hợp để tắm suối nước nóng, đang định gỡ trâm cài và hoa tai xuống bỏ vào tủ thì một bàn tay thon dài bỗng cầm chặt lấy cổ tay của nàng.
“Bây giờ ngươi đi tắm là định lát nữa muốn làm gì khác sao?” Thanh âm đạm nhiên lạnh băng đột nhiên vang lên bên tai nàng.
Cả người Minh Lan Nhược cứng đờ, theo bản năng muốn xoay người: “Thiên Tuế Gia…”
Sao Thương Kiều lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng ngay sau đó cánh tay dài của nam nhân lại vòng qua ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, không cho nàng xoay người.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi hương tỏa ra từ làn da kiều nộn bên tai nàng: “Sao vậy, không muốn thấy bản tọa ư?”
Những sợi tua rua dài bên mũ ô sa mạ vàng của hắn rơi xuống, theo xương quai xanh mẫn cảm của nàng lọt vào bên trong áo yếm rộng thùng thình, hạt châu thô ráp từng tấc một xẹt qua da thịt bên trong yếm.
Khí tràng đầy tính xâm lược của nam nhân cường đại tối tăm bao phủ nàng gần như khiến xương sống lưng nàng nhũn ra.
Minh Lan Nhược giơ tay đè lại sợi hạt châu ở trước ngực mình, mạnh mẽ trấn định nói: “Đương nhiên không phải, Lan Nhược không hề bố trí phòng vệ gì đối với ngài, chỉ thắc mắc sao ngài lại tới vào giờ này?”
Khuôn mặt tuấn mỹ âm tà của Thương Kiều hiện lên nét trào phúng.
Hắn nở nụ cười tùy ý đè nàng trên tủ, cắn xuống vành tai kiều nộn của nàng: “Minh Lan Nhược, ngươi nói dối cũng nên bày ra bộ dạng cho giống một chút, nếu không bố trí phòng vệ đối với bản tọa vậy thì ngươi trốn làm gì?”
Nha đầu thối khẩu thị tâm phi này thật khiến hắn muốn làm gì đó với nàng vậy, khiến nàng giống như đêm đó không còn ý thức ở trong lòng hắn khóc lên mới tốt.
Minh Lan Nhược giơ tay đẩy hắn, rầu rĩ nói: “Buông ta ra!”
“Nếu bản tọa không buông thì sao?” Hắn cười nhẹ, ngả ngớn lại ác liệt cắn lỗ tai non nớt của nàng.
Giống như muốn ăn thịt nàng, hơi thở nóng rực xẹt qua sau tai nàng.
Cơn đau mãnh liệt lại mang theo sự an ủi từ bên tai truyền đến.
Vẻ mặt nàng lạnh lùng, miễn cưỡng chống đỡ bình tĩnh: “Tóm lại là ngài có chuyện gì, Tiểu Hi đến chỗ Thái Hậu rồi, Đàm ma ma sẽ giúp thằng bé tắm rửa xong lại đưa trở về, lát nữa ta tắm rửa xong, phải trực tiếp dẫn thằng bé đi nghỉ ngơi, hôm qua thằng bé rơi xuống nước, bị hoảng sợ, không thể không có người ở bên cạnh, Thiên Tuế Gia!”
Nghe nàng dùng tốc độ nói thật nhanh để nói xong một chuỗi dài này.
Thương Kiều không nhịn được mà “Xuỳ” cười một tiếng không kiêng nể gì, buồn cười vùi mặt vào cổ nàng: “Ha ha ha ha…”
Minh Lan Nhược không hiểu ra sao: “Thương Kiều, ngài cười cái gì!”
Nghe nàng gọi tên mình một cách không vui, chứ không phải gọi mình là cữu hay không cữu, tâm trạng của Thương Kiều rất tốt.
Hắn lười biếng đưa tay đè bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng đặt trên tủ, ngón tay dài từng chút nắm chặt ngón tay nàng: “Ngươi nghe xem chính mình đang nói năng lộn xộn gì vậy, luống cuống, hay là sợ?”
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy hoa văn rồng thêu tinh xảo trên bao giáp cổ tay của hắn cọ xát lên da thịt lộ ra trên cánh tay mình, cơn ngứa ngáy kỳ lạ mà cấm kỵ lan tràn ra.
Nàng cắn răng lạnh nhạt nói: “Ta nghe không hiểu ngài đang nói gì!”
Thương Kiều thờ ơ cọ cằm lên trán nàng: “Ừ, ngươi rất lo lắng cho thằng nhóc kia, còn tìm cho nó một tiên sinh dạy học?”
Hắn bỗng nhiên thay đổi đề tài, trong lòng Minh Lan Nhược đột nhiên cảnh giác: “Đó chỉ là một thư sinh nghèo bình thường, cứu Tiểu Hi, ta cho hắn làm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé thôi, ngài đừng động vào hắn.”
Bàn tay Thương Kiều cầm eo nàng chậm rãi di chuyển theo đường cong lung linh của nàng, nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngửa đầu ra: “Thế nào, ngươi rất để ý đến tên thư sinh kia à?”
Bị áp chế ở trên tủ, Minh Lan Nhược không nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn, lành lạnh của hắn lượn lờ bên tai.
Đầu gối nàng như nhũn ra, bởi vì toàn thân hắn đè lên lưng nàng, mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng, không mềm xuống.
Nàng cắn môi mình: “Ta để ý nhiều người, chỉ cần có thể cho ta lợi dụng, ta sẽ để ý.”
“Vậy ngươi để ý ta không?” Đầu lưỡi đỏ sẫm của Thương Kiều liếm láp sau gáy trắng như tuyết của nàng, cả người nàng cảm thấy căng thẳng, run rẩy.
Thân thể người trong lòng cứng ngắc lại cảnh giác, quả nhiên là…làm cho lòng người ta rung động.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao những đứa “nghĩa tử” đó rõ ràng vô nhân đạo nhưng vẫn chung tình cưới nữ nhân chơi ở trong phòng.
Thật sự gặp phải “miếng” muốn ăn, có phải thái giám hay không sẽ nghiện như nhau.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, cố gắng làm cho hơi thở của mình vững vàng lạnh nhạt: “Đương nhiên, ngài là chỗ dựa quan trọng nhất của ta, không phải sao?”
Cảnh tượng này giống với cảnh mộng xuân đêm đó của nàng, làm cho nàng hoảng hốt, cả người không được tự nhiên, thầm nghĩ làm cho hắn lập tức cút xa một chút.
Thương Kiều nghe nàng cố hết sức đả kích, xa lánh mình bèn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật thẳng thắn.”
Minh Lan Nhược cảm giác cánh tay trên eo mình siết chặt, rõ ràng có thể cảm giác nam nhân giống như yêu ma phía sau rất không vui.
Nhưng điều nàng muốn chính là chọc giận hắn, tốt nhất là phất tay áo bỏ đi dưới cơn nóng giận.
Bởi vì nàng…
Không hề muốn thừa nhận, nam nhân này giống như có công tắc mở vậy. Hắn quen thuộc với từng nhược điểm trên người nàng, có thể trêu chọc đến những điểm đó bất cứ lúc nào.
Minh Lan Nhược cúi đầu, mang theo một chút phiền não nói: “Ta thật sự muốn ở cạnh Tiểu Hi, nó còn nhỏ, không thể bị dọa, ngài không có việc gì thì đi đi được không?”
Thương Kiều bỗng nhiên thờ ơ hỏi trêu chọc nàng: “Cuối cùng thì Tiểu Hi tên gì, đến bây giờ cũng chưa từng nghe ngươi nói.”
Minh Lan Ngược bị hắn làm cho hô hấp dồn dập nhưng vẫn lập tức phản ứng lại, thấp giọng nói: “Minh Hi…Nó tên là Minh Hi, nó là hài tử của một mình ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất