Nàng run giọng nói: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt…”
“Mẫu thân, con buồn ngủ quá, muốn đi ngủ, người có thể dỗ con ngủ không?” Tiểu Hi mềm mại hỏi, con mèo nhỏ dụi khuôn mặt vào cổ mẫu thân mình.
Minh Lan Nhược nhìn sắc trời, cũng đã sắp tới giờ Thìn rồi, nàng đành ôn nhu ôm đứa nhỏ nhà mình vào phòng ngủ: “Được, mẫu thân hát ru cho bảo bối nghe nhé, mẫu thân ru con ngủ.”
Nhìn nữ nhân hoàn toàn không hề chú ý gì tới mình, đáy mắt thư sinh Ẩn hiện lên một tia lạnh băng không vui.
Hắn chính là người đã cứu con trai nhỏ của nàng, thế mà nàng không thèm để ý sao?
Hắn lạnh mặt xoay người rời đi.
Ở trong phòng, Minh Lan Nhược mệt mỏi ôm Tiểu Hi nặng nề ngủ thiếp đi.
Trải qua mấy ngày kinh tâm động phách, một giấc này của Minh Lan Nhược lẫn Tiểu Hi kéo dài đến chiều ngày hôm sau, khi mặt trời chiều chậm rãi lặn xuống ở phía tây mới chậm rãi tỉnh lại.
Cảnh Minh vội vã trở về, tiến tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu: “Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, trước đó đã có vài nhóm người đến đây thăm người và tiểu thiếu gia.”
Minh Lan Nhược vừa nhìn gương đồng chải đầu vừa nhàn nhạt hỏi: “Ngoại trừ người bên Thái hậu nương nương ra thì còn ai khác nữa?”
Cảnh Minh nói: “Còn có vài quý nữ, các nàng đã đợi ở bên ngoài vài canh giờ rồi.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, nhíu mày: “Các nàng có chuyện gì?”
Từ sau khi thanh danh nàng ô uế, các quý nữ cùng tuổi với nàng ở kinh thành đã chặt đứt lui tới với nàng, càng đừng nói tới việc sau khi minh hôn gả cho người chết, nàng càng bị coi là một kẻ xui xẻo.
Những thiếu nữ trẻ tuổi đó tất nhiên cũng tuân theo dạy dỗ trong nhà, mỗi người cùng giống như Chu Trường Nhạc, các nàng tới để làm gì?
“Các nàng nói là tới thăm tiểu thiếu gia, cũng không biết có phải là tới cầu tình thay cho Chu Trường Nhạc hay không?” Cảnh Minh cũng hơi buồn bực.
Mặc dù nàng ấy khá ngay thẳng nhưng tốt xấu gì cũng đã ngây người ở Quốc công phủ mấy năm, đương nhiễn biết rõ đức hạnh của mấy phu nhân và quý nữ đó.
Minh Lan Nhược lạnh giọng: “Ta không muốn nhìn thấy mấy tiểu nhân đê tiện khẩu phật tâm xà đó!”
Nàng vừa nghĩ tới Chu Trường Nhạc là đã muốn róc thịt nàng ta, cần gì phải nhìn thấy mấy tên tùy tùng ghê tởm đó của đối phương!
Đứa nhỏ ngồi trong lòng Minh Lan Nhược lại đột nhiên hơi kéo ống tay áo nàng: “Mẫu thân đừng lo lắng, mấy tỷ tỷ đó thật ra không phải là người xấu, bọn họ không giống với Chu Trường Nhạc kia đâu.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, cúi đầu nhìn tiểu nam hài trong lòng.
Tiểu Hi làm nũng với nàng: “Mẫu thân cứ thử gặp một lần xem sao.”
Minh Lan Nhược đành phải sủng nịch xoa cái mũi nhỏ của nhóc: “Vậy được rồi, mẫu thân đi xem thử xem con đang làm trò quỷ gì.”
Minh Lan Nhược dẫn theo Cảnh Minh tới sảnh ngoài thấy có mấy quý nữ tới chơi.
Cô nương dẫn đầu là Từ Tú Dật trưởng nữ của Đại lý tự khanh, đi cùng còn có mấy quý nữ nhà quan viên Tam phẩm trở nên hoặc là cô nương nhà huân quý, thân phận không hề thấp.
Nha hoàn của các nàng cầm theo rất nhiều đồ ăn ngon hoặc là mấy thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo trên tay, thậm chí còn có cả trang sức tinh xảo dành riêng cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cũng được Quốc công phủ kiều dưỡng từ nhỏ đến lớn, vừa nhìn đã biết lễ vật của các nàng rất dụng tâm chuẩn bị.
“Thỉnh an Điệu Vương phi.” Từ Tú Dật cùng với mấy cô nương cung kính hành lễ với nàng.
Minh Lan Nhược hơi buồn bực nhưng vẫn ưu nhã giơ tay, nhàn nhạt đáp: “Các cô nương đa lễ, mời ngồi.”
Từ Tú Dật và mấy cô nương hành lễ xong lại có hơi câu nệ và xấu hổ, dù sao trước kia các nàng cũng đã từng châm chọc mỉa mai Minh Lan Nhược.
Nhưng Tiểu Hi lại chủ động chạy tới nắm tay Từ Tú Dật: “Di mẫu nhỏ Tú Dật, mọi người tới rồi, Tiểu Hi không sao cả ạ.”
Tiếng trẻ con ngây thơ cùng với bộ dàng cười tươi lại kỳ diệu chọc đúng chỗ ngứa trong tim mấy cô nương.
Các nàng sôi nổi tiến tới xem xét tình huống của cậu bé, mồm năm miệng mười hỏi:
“Bảo bối Tiểu Hi, con không sao thật chứ?”
“Thật là, hôm qua lúc nghe thấy tin con rơi xuống nước đúng là đã khiến mấy di mẫu nhỏ bị dọa sợ.”
“Chu Trường Nhạc thật là ác độc, cũng không biết Chu gia dạy dỗ nàng ta kiểu gì nữa!”
Minh Lan Nhược thấy vậy thì ngơ ngác, sao chỉ ngắn ngủi mới có hai, ba ngày mà toàn bộ các cô nương đó đã biến thành “di mẫu nhỏ” của Tiểu Hi hết rồi?
Từ Tú Dật sờ sờ khuôn mặt nhỏ còn hơi tái của Tiểu Hi, xoay người nhìn về phía Minh Lan Nhược, khuôn mặt trầm xuống: “Xin nương nương yên tâm, khi trở về ta sẽ bảo phụ thân nghiêm trị Chu tướng quân với tội danh không biết dạy dỗ nữ nhi!”
Mạc Phi Nhạn thứ nữ dòng chính nhà Tả đô ngự sử hừ lạnh: “Phụ thân ta là ngự sử, buộc tội triều thần chính là bổn sự của phụ thân ta, tất nhiên sẽ do phụ thân ta làm, Tú Dật ngươi nên lo xem nên dẫn theo mấy người khác tuyên dương về Chu Trường Nhạc như thế nào cho tốt đi, nhìn xem nàng ta làm sao đảm đương nổi chức Tần Vương phi!”
Mấy thiếu nữ còn lại sôi nổi gật đầu, không e dè bàn xem nên đối phó với Chu Trường Nhạc ra sao.
Minh Lan Nhược quả thật chả hiểu ra sao cả, nàng chỉ đành nhìn về phía Tiểu Hi.
Tiểu gia hỏa giống như con mèo nhỏ kiêu ngạo dụi đầu vào trong ngực nàng, bĩu môi tỏ vẻ
Mẫu thân xem, bảo bối dựa vào vẻ ngoài đáng yêu đã xúi giục được không ít “di mẫu nhỏ” này, về sau mẫu thân ở kinh thành sẽ không còn thế đơn lực mỏng nữa, bị xa lánh cũng sẽ có người hỗ trợ người.
Minh Lan Nhược không nhịn được bật cười, lét lút giơ ngón tay cái lên với nhóc. Con giỏi lắm!
Mặt trận thống nhất về chuyện này vậy mà lại dựa vào đứa bé này ra tay.
Tiễn các “di mẫu nhỏ” của Tiểu Hi xong thì đã tới thời gian ăn cơm tối.
Minh Lan Nhược đút cho Tiểu Hi ăn xong, Đàm ma ma lập tức bế nhóc tới chỗ của Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương rất lo lắng cho tiểu gia hỏa, phải nhìn thấy cậu bé không sao cả mới có thể yên tâm.
Minh Lan Nhược để Cảnh Minh đi theo Tiểu Hi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất