Thằng nhóc con này thế mà lại dùng “Thủy hình” của Đông Xưởng, ngược lại rất gan dạ, thù hận của mình thì mình tự báo.
Trút giận thế nào, ra tay độc ác thế nào, có chút giống tính hắn.
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết của Chu Trường Nhạc đã kéo bọn thị vệ tới, thậm chí còn dẫn cả một vài quý nữ bị đánh thức ở gần đó.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mau đi xem một chút!”
Tiếng bước chân lộn xộn chạy tới.
Lúc này, Chu Trường Nhạc đã hoàn toàn bị Tiểu Hi cầm đầu lắc tới mức ngất đi, Tiểu Hi thuận thế buông lỏng tay ra.
Nhìn thấy đại tiểu thư Chu gia ướt đẫm bất tỉnh bên cạnh ao, tiểu thiếu gia thường tới thăm Thái Hậu cũng ướt sũng như mới đi ra từ trong ao đứng bên cạnh.
Tất cả mọi người hoảng sợ, Đàm ma ma vội vàng chạy tới, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi: “Có chuyện gì vậy?”
Trước mặt mọi người vừa chạy tới, Tiểu Hi đột nhiên khóc “Oa” lên một tiếng rõ to.
Cậu bé nước mắt lưng tròng ôm lấy đùi thư sinh Ẩn.
Khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy sợ hãi: “Nữ nhân xấu xa này muốn giết chết Tiểu Hi… Hu hu hu… Nữ nhân xấu xa… Nói mẫu thân đáng chết, Tiểu Hi là tiện chủng cũng đáng chết… Là tiên sinh này đã cứu Tiểu Hi.”
Có lý, có chứng cứ, có người làm chứng.
Một đương sự khác đang hôn mê bất tỉnh, đương nhiên trong lòng mọi người sẽ nghiêng về phía đứa bé yếu đuối.
Huống chi, tùy rằng Tiểu Hi có bắt chẹt được tâm tư của mọi người nhưng thật ra cậu bé cũng không nói dối.
Không riêng gì người làm trong suối nước nóng ở hành cung, những quý nữ từng qua lại thân thiết với Chu Trường Nhạc cũng nhìn nàng ta bằng con mắt khác, sự kinh ngạc, khiếp sợ và chán ghét đan xen với nhau.
Ra tay với trẻ con là một chuyện cực kỳ bỉ ổi.
Người Chu gia vội vàng chạy tới trông thấy vậy thì luống cuống chân tay.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của tiểu thư nhà mình cũng xong đời, vậy sao làm Tần vương phi được nữa đây?
Ma ma của Chu gia lập tức tiến lên nâng tiểu thư nhà mình dậy, hô hào: “Đây… Đây… Cũng chỉ là lời nói của một mình ngươi, nói không chừng là ngươi nhớ chuyện tiểu thư nhà ta quở mắng nương của ngươi nên mới lôi tiểu thư của ta xuống!”
Đại tỳ nữ bên người Chu Trường Nhạc cũng tiến lên chỉ vào mũi Tiểu Hi, tức giận nói: “Nói, có phải ngươi bày chuyện xấu hay không, bằng không tại sao ngươi không có việc gì, tiểu thư nhà ta lại hôn mê!”
Tiểu Hi nức nở, điên cuồng lắc đầu, lùi ra sau thư sinh Ẩn: “Ta…”
Tiểu Hi phát run co rúm lại: “Con không biết, là nàng ta đẩy con, sau đó tự bản thân nàng ta ngã xuống…Con không biết…Ô ô ô!”
Thư sinh Ẩn cúi đầu nhìn đứa nhỏ, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán dương.
Yếu thế vào lúc thích hợp càng dễ khiến người khác đồng tình hơn so với biện giải.
Huống hồ chỉ là một hài tử vài tuổi, rơi xuống nước như con mèo nhỏ đáng thương trong nháy mắt đã kích phát lòng căm phẫn của mọi người.
“Thật quá đáng mà, rõ ràng là tiểu thư nhà ngươi đẩy đứa nhỏ rơi xuống nước mà còn hung ác như vậy.”
“Một cô nương sao có thể ngoan độc như thế được?”
Thư sinh Ẩn thuận thế vớt đứa nhóc đáng thương ướt dầm dề lên ôm vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Hùng hổ dọa người đi thẩm vấn một đứa nhỏ mới vài tuổi như vậy, không thể để chủ tử của các ngươi thoát tội dễ dàng được.”
Dứt lời, hắn quay người bế theo Tiểu Hi rời khỏi chốn thị phi.
Mặt Đàm ma ma lạnh lùng, giọng lạnh băng: “Người đâu, mau trói toàn bộ người Chu gia vào đại lao, còn Chu tiểu thư thì cấm túc nàng ta trong viện của mình, tất cả chờ Thái hậu nương nương định đoạt!”
Sắc mặt của toàn bộ người Chu gia lập tức thay đổi, vừa hoảng loạn vừa hối hận tại sao vừa rồi bản thân lại mạnh mẽ đứng ra vì chủ tử như vậy.
…
“Sao rồi, hết giận chưa?” Thư sinh Ẩn ôm đứa bé trong lòng đi về viện tử của Minh Lan Nhược.
“Hắt xì!” Tiểu Hi hắt xì một cái to, lầu bầu liếc mắt nhìn hắn: “Vừa rồi rất cảm ơn ngươi, khiến quần áo của ngươi ướt hết rồi.”
Tiên sinh dạy học này có vẻ không còn đáng ghét như trước nữa.
Thư sinh Ẩn cười khẽ thành tiếng: “Không sao, vậy hiện giờ có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
Dù gì cũng là tiểu hài tử, thật dễ dỗ.
Vẻ mặt Tiểu Hi vừa ngây thơ vừa buồn bực nhìn hắn: “Tên ta là Tiểu Hi mà, mọi người gọi ta là Tiểu Hi, có phải ngươi không biết hay không?”
Khóe mắt thư sinh Ẩn hơi giật một chút: “…”
Thôi bỏ đi, miệng tên nhóc này y như vỏ trai vậy, hắn vẫn nên xuống tay từ chỗ Minh Lan Nhược thì hơn.
Minh Lan Nhược vừa mới trị liệu cho Thượng Quan Hoành Nghiệp xong thì nghe thấy tin con trai rơi xuống nước.
Nàng vừa nhấc hòm thuốc vừa liều mạng chạy như điên trở về.
Chờ nàng vọt vào viện thì nhóm nô tỳ Thái hậu phái tới đã giúp Tiểu Hi rửa mặt xong xuôi, đang đút cậu bé ăn bánh uống sữa.
Minh Lan Nhược ném hòm thuốc xuống, bước dài chạy đến bế thốc cậu bé lên kiểm tra kỹ lưỡng trước sau một phen.
Cơ thể nàng hơi phát run chực khóc: “Bảo bối, con có sao không!”
Đứa bé ngoan ngoãn dùng tay nhỏ vỗ bả vai Minh Lan Nhược trấn an mẫu thân của mình: “Tiểu Hi không sao ạ, Tiểu Hi rất khỏe, chỉ là không cẩn thận rơi xuống nước thôi, mẫu thân đừng sợ, đừng sợ nhé!”
Minh Lan Nhược chôn mặt vào cổ nhi tử, hít một hơi mùi sữa quen thuộc của con mình, lúc này trái tim kinh hoàng treo cao mới hạ xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất