Minh Lan Nhược - FULL

Nàng nhẹ giọng nói bên tai Cảnh Minh một câu, rồi đuổi bọn thị vệ đang trông coi Ôn Tuyền ở hành cung tự rút về hành cung.
thư sinh Ẩn lên một chiếc xe trước, lại phát hiện Cảnh Minh dẫn tiên sinh vô danh và một tên phu xe đánh xe quay lại đường cũ.
Hắn hơi nhíu mày: “Bọn họ đang đi đâu vậy?”
Minh Lan Nhược trèo lên xe ngựa, kéo căng dây cương, cảm nhận cảm giác sợi dây mang lại: “Ta bảo bọn họ xuống núi đi vòng vèo trong trấn Thang Tuyền, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Thái Tử sẽ không thể đoán được bọn họ lại trở về.”
Sự chú ý của người mà thái tử phái ra nhất định đều đặt trên người nàng, vậy canh phòng ở trấn Thang Tuyền sẽ bị lơi lỏng, Cảnh Minh võ công cao cường, có thể mang sư phó vô danh bí mật quay về tiểu trấn ẩn náu.
Thư sinh Ẩn nhìn nàng, đáy mắt lóe lên ánh sáng khác thường: “Vậy bây giờ tiểu nương tử định đích thân đánh xe?”
Từ khi nào nàng học đánh xe rồi?
Minh Lan Nhược cười, thuần thục dương roi lên: “Biết một chút.”
Cưỡi ngựa, đánh xe đều là bản lĩnh mà một nữ gián điệp cần phải biết, đời trước nàng đánh mất người, đánh mất mạng nhưng những kỹ năng từng học được thì chưa mất đâu.
Lại một tiếng roi vang lên, xe ngựa lập tức vội vàng chạy như bay về một hướng khác.
Thư sinh Ẩn ngồi trong xe ngựa, nhìn bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp mà lại nhanh nhẹn của nàng, tức thời ánh mắt hắn trở nên phức tạp rồi âm trầm.
Có thể dùng mưu sẽ tính mưu, mánh khóe, thủ đoạn đều đanh đá chua ngoa… Đây là đại tiểu thư mà hắn, không, màmọi người vẫn biết đấy sao?
Là tin tức của Đông Xưởng có sai sót hay là nàng che dấu rất tốt đây?
Lại hoặc là —- Thương Kiều hoặc Cửu Thiên Tuế cũng không xứng được nhìn thấy một mặt khác của nàng?
Khóe mắt thư sinh Ẩn nổi lên chút nham hiểm độc ác nhưng hắn lại nhanh chóng áp chế cái loại cảm xúc âm u bực bội này đi.
Mặc kệ như thế nào, đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn nheo đôi mắt hẹp dài u ám lại, không tiếng động cong khóe môi, thư sinh Ẩn đúng là một thân phận tốt mà.
Núi rừng im lặng vắng vẻ, chỉ có âm thanh xe ngựa vút qua.
Vào tháng Hai, mưa phùn lạnh như sương, tuy không dội lên người nhưng lại lạnh lẽo tới lạ.
Hắn ngồi trên xe một hồi, nhìn bầu trời âm u, lấy một chiếc dù từ bên trong xe ngựa ra, ngồi xuống giá trước xe.
Hắn mở dù, giơ lên trên đầu nàng: “Tiểu nương tử, vẫn nên che dù thôi, cẩn thận kẻo bệnh.”
Minh Lan Nhược thấy hắn vẫn gọi mình là tiểu nương tử, thật sự không muốn để ý nữa, nàng vững vàng nắm lấy dây cương, gật đầu: “Cảm ơn.”
“Cộc cộc cộc….” Xe ngựa đi về hướng con đường mòn, nghiền nát cỏ cây ven đường, rừng núi tĩnh mịch.
Thư sinh Ẩn ngồi một bên, dư quang khóe mắt im lặng nhìn nữ tử bên cạnh.
Làn mưa bụi mịt mù làm ngũ quan tươi đẹp của nàng mờ mờ, sợi tóc mềm mại quẹt qua hai gò má trắng sứ.
Trong gió thoảng hương thơm của lá cây và hơi nước, còn có… Mùi hương thảo dược giữa những sợi tóc nàng.
Thư sinh Ẩn nhìn lên bầu trời ảm đạm u ám, không tiếng động nhếch khóe môi tinh xảo lên.
Giữa núi rừng chỉ có hắn và nàng, sự hoang vắng và im lặng này khiến cho trái tim dường như vĩnh viễn bị độc dược và máu tanh thiêu đốt cũng dần bình tĩnh lại.
Nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi, hẳn là rất tốt.
Trên đời này chỉ có thư sinh Ẩn và tiểu nương tử, cũng rất tốt.

Không biết chạy bao lâu, mãi cho đến khi ánh trăng treo trên ngọn cây, Minh Lan Nhược bỗng nhiên kéo mạnh dây cương, dừng xe lại nhảy vọt xuống dưới.
Thư sinh Ẩn nhìn khắp rừng rậm tối tăm chung quanh, trầm tư hỏi:” Nơi này không có đường mòn, tiểu nương tử định đi bộ ngay trong đêm sao?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Chúng ta phải đi đến hành cung bằng đường nhỏ, đường lớn tất có người của Thái Tử chặn giết ta.”
Thư sinh Ẩn gật đầu, đeo bọc hành lý xuống xe.
Vừa ngẩng đầu lên, lại trông thấy Minh Lan Nhược đột nhiên vội vàng chạy về phía trước vài bước, đứng dưới tàng cây của một gốc cây rất lớn, ngẩng đầu lên. Cũng chẳng biết là đang nhìn cái gì.
Hắn đi theo qua đó, đã thấy nàng đột nhiên nhảy mạnh vài cái, ra sức đưa tay vào trong tán lá. Không biết là muốn hái cái gì, không hề có hình tượng của quý nữ chút nào.
Hắn hơi cong cong đôi mắt hẹp dài, đứng ở phía sau nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu nương tử đói bụng, đang hái trái cây sao? Cần tại hạ trợ giúp không?”
Tiểu nương tử này khi không ở trong cung hoặc kinh thành, không có trói buộc, ngược lại có vẻ hơi đáng yêu…
Minh Lan Nhược xoay người, hưng phấn đưa thứ gì đó tới trước mũi hắn: “Ta cũng không nỡ ăn thứ này đâu, mau nhìn xem, trên núi Thang Tuyền này thế mà lại có bảo bối lớn!”
Sau đó, hắn trông thấy một con nhện béo khắc hoa văn màu vàng to bằng lòng bàn tay đang nằm gọn trong tay nàng, cái đầu mọc đầy lông hung dữ đang chọc vào mũi tinh xảo của hắn!
Tám cái chân đầy lông cứng của con nhện to đùng này lập tức ôm lấy mũi hắn!
Tám tròng mắt màu đỏ của con nhện phẫn nộ trợn to.
Vẻ mặt thư sinh Ẩn tái nhợt: “….”
Rầm!
Thư sinh Ẩn im hơi lặng tiếng mềm oặt đổ xuống đất. Không còn ai nữa.
Minh Lan Nhược thấy trước mặt mình không còn ai, nàng cúi đầu nhìn thư sinh trẻ tuối ngất xỉu trên mặt đất, trong tay cầm con nhện béo, vẻ mặt mờ mịt: “Ôi, như này là bị sao vậy?”
Con nhện béo phẫn nộ vặn vẹo thân thể: “…”
Có rất ít người biết rằng, đốc chủ Đông Xưởng- tu la ở nhân gian tay dính đầy máu tanh nhưng cuộc đời này của hắn ghét nhất là loại côn trùng mọc ra một đống con mắt, còn có tám chân.
Ừm – tiếp xúc với nó thì lập tức sẽ xù lông hoặc là — ngất xỉu.

Ads
';
Advertisement