Minh Lan Nhược hơi hoảng loạn nhét con nhện béo vào một chiếc túi gấm, rồi nhanh chóng quỳ xuống bắt mạch cho thư sinh Ẩn.
Trong khi ở một góc khuất của khu rừng tối tăm cách đó không xa, hơn mười bóng đen đang ẩn mình giữa những tán cây vừa nhìn cảnh tượng đấy vừa trao đổi ánh mắt với nhau, chuyện này…
Thật sự là Gia đang bị ngất xỉu, hay chỉ đang diễn trò?
Họ có nên ra tay bảo vệ chủ không?
Nhưng, đám ám vệ nhớ lại mấy ngày trước, Tề Công Công không nói với chủ tử Gia về việc vương phi rời khỏi Đông Xưởng.
Kết quả là chủ tử đã phạt ông ta phải tự mình dọn dẹp toàn bộ nhện, gián và các loại côn trùng khác trong Đông Xưởng.
Là một người quyền cao chức trọng đứng đầu Đông Xưởng, mỗi ngày đều phải lăn lộn trong bụi rậm và các ngóc ngách, đầu thì đầy mạng nhện, mặt thì thường xuyên bị đốt sưng lên.
Các bóng đen đồng loạt im lặng –
Thôi, tốt nhất là không nên mạo hiểm làm phiền thời gian riêng tư của vị kia với vương phi.
Đám ám vệ núp trên cây, lặng lẽ nhìn Minh Lan Nhược bắt mạch cho thư sinh Ẩn xong, rồi cố hết sức với ý đồ kéo hắn lên xe ngựa.
Nhưng – nàng đã thất bại, còn kéo theo thư sinh Ẩn ngã lăn lóc xuống đất.
Đầu của thư sinh Ẩn bị đập vào bánh xe, Minh Lan Nhược khó chịu đứng dậy, tức giận chống tay lên hông rồi đá vào mông chủ tử một cái.
Sau đó, nàng mắng mỏ rồi leo lên xe ngựa, lấy một hộp thuốc rồi lại có ý cố gắng kéo Tần Vương đang bất tỉnh xuống khỏi xe ngựa.
Nhưng…
Nàng không thể cõng nổi thư sinh Ẩn, càng không thể khiêng nổi Tần Vương hôn mê, sau khi suýt ngã thêm một lần nữa… Nàng đen mặt, tức giận đá Tần Vương ra khỏi xe.
Khi Tần Vương rơi xuống, mặt của hắn ta bị đập vào mông ngựa, sàn xe và cả bánh xe.
Hai con ngựa kéo xe sợ hãi vị bị đập trúng mông, chúng tức giận muốn cắn đầu Tần Vương nhưng lại bị tiểu nương tử quát lớn.
Cuối cùng, nàng bắt đầu nỗ lực để lần lượt kéo chủ tử và Tần Vương vào trong bụi cỏ.
Những ám vệ ở Đông Xưởng nghĩ – quả thực là rất gian nan.
…
Thời gian trôi qua từng phút.
Thang Sơn về đêm, mùa xuân se se lạnh, vẫn còn lạnh lẽo như thế.
Trong khu rừng tối tăm, chỉ có một đống lửa bập bùng, mang lại chút ấm áp duy nhất.
Chút ấm áp ấy khiến thư sinh Ẩn đang bất tỉnh vô thức có một giấc mơ đẹp và ấm áp –
Trong giấc mơ, hắn đang đi chậm rãi dọc theo một con sông tối tăm vô tận, cơ thể hắn lạnh lẽo và tê dại, hắn không biết khi nào mới có thể bò ra khỏi con sông đầy máu và xác chết này.
Bỗng dưng trên bờ sông mờ mịt tăm tối, vang lên giọng nói ngọt ngào của một tiểu cô nương.
“Mẫu thân, huynh ấy là ai vậy?”
“Hắn là tiểu ca ca mà mẫu thân mang về, Nhược Nhược có thích không?”
Trên bờ, một nữ nhân xinh đẹp ôm tiểu cô nương tựa như viên ngọc trắng, chỉ về phía hắn đang bị ngâm trong máu và xác chết hỏi.
Đột nhiên tiểu cô nương nghiêng người thoát khỏi vòng tay của mẫu thân, không hề chê bai hắn bẩn thỉu mà đưa bàn tay nhỏ bé về phía hắn rồi mỉm cười rạng rỡ: “Muốn ôm một cái!”
Hắn ngẩn người, không tự chủ được mà đưa tay ra, ôm lấy tiểu cô nương ấm áp nhỏ bé.
Tiểu cô nương vùi mặt vào cổ hắn, nói khẽ: “Muội thích huynh!”
Hắn ôm nàng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương đang ở trong vòng tay hắn thật ấm áp, thật ấm áp… Ngay cả khi đang đứng giữa con sông đầy máu và xác chết cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn nhiều.
Giá như mà hắn có thể ôm tiểu cô nương cả đời này thì tốt rồi.
Trong lúc mơ màng, tiểu cô nương trong vòng tay hắn dần trở thành một thiếu nữ với vóc dáng mảnh mai, vẻ mặt lạnh lùng và quyến rũ.
Nàng giữ lấy mặt hắn, thì thầm: “Này, ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?”
Hắn thở dài, ôm nàng thật chặt.
Làm sao có thể không thích nàng được?
Nàng là người thân duy nhất của hắn trên thế gian này, tiểu cô nương duy nhất…
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng vừa tràn đầy vui sướng vừa chua xót, để cho đôi môi mềm mại ẩm ướt của nàng đặt lên trán, mắt, môi và mũi của hắn.
“Chóc, chóc, chóc…”
Một cái lại một cái, những nụ hôn của nàng thật thô bạo lại ngả ngớn ẩm ướt.
m thanh cũng rất lớn…
“Chóc, chóc…” “Chẹp, chẹp!”
Thư sinh Ẩn bị hôn đến mức phải tỉnh dậy, hắn từ từ mở mắt ra và thứ đập vào mắt hắn là một chiếc lưỡi lớn màu hồng.
Trên đầu, một con ngựa đối diện đang liếm mặt hắn.
Thư sinh Ẩn cứng đờ ngay tức khắc: “…”
Vậy là… Chính con ngựa chết tiệt này đã hôn hắn trong giấc mơ sao?
Ngoài ra bên cạnh còn có một con ngựa không biết đang ăn gì, âm thanh “chẹp, chẹp” phát ra từ nó.
Tuy nhiên, rất nhanh hắn cũng đã biết được con ngựa đang ăn gì.
Bởi vì, một nam nhân khác nằm cạnh hắn đang tức giận rên rỉ: “Minh Lan Nhược… Con ngựa chết tiệt… Con ngựa chết tiệt đang gặm tóc của bổn vương, ngươi mau đuổi nó đi!”
Cách đó không xa, bên đống lửa, giọng nói bực bội của một nữ nhân vang lên cùng với tiếng dã thuốc: “Cố chịu đựng một chút đi, không thấy ta đang bận làm thuốc cho các người à, hai người vô dụng!”
Thư sinh Ẩn hít một hơi sâu, kiềm chế cơn giận và từ từ ngồi dậy, đồng thời rơi vào suy nghĩ, hắn nên xử phạt đám ngu ngốc ở Đông Xưởng rõ ràng đã nhìn thấy hắn ngất mà không nghĩ được cách nào để ra tay như thế nào đây?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất