Minh Lan Nhược - FULL

Đôi mắt Minh Lan Nhược nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó có ý bảo thị vệ ở hành cung đều lui xa một chút.
“Được rồi, có thể nói chưa?” Nàng nhướng mày
Thư sinh Ẩn cụp mắt xuống, chần chờ một lát: “Tiểu sinh là một tiên sinh trông coi công văn của phủ nha môn dưới trướng phủ Tĩnh Vương, từng xem qua phân tích về Thái Tử khi Tĩnh Vương làm phụ tá ghi lại. Cho nên có chút hiểu biết về Thái Tử, mới đoán được dự tính của Thái Tử.”
Vẻ mặt Minh Lan Nhược khẽ đổi, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi… là dư nghiệt của Tĩnh Vương?”
Lúc trước, Tĩnh Vương vì mưu phản đã bị Thương Kiều mang theo người của toàn bộ Đông Xưởng đến xử tử vì tội mưu phản.
Đầu của nam tử thành niên cả nhà đó đều bị Đông Xưởng làm thành đèn lồng treo ở cửa khiến các phiên vương khác đến “làm khách” đều kinh sợ đến mức gặp ác mộng liên tục.
Đôi mắt hẹp dài của thư sinh Ẩn cụp xuống: “Tiểu nương tử, ta là tiên sinh trông coi công văn, mỗi ngày chỉ phụ trách sửa sang lại các loại công văn thuộc đất của Tĩnh Vương, chưa bao giừ gặp các chủ tử của phủ Tĩnh Vương, các quan lớn đều rất ít khi tới thư khố.”
Hắn ta dừng chút, than nhẹ: “Nhưng ngay cả như vậy, những người không có chút phẩm giai nào như chúng ta cũng bị gọi là dư nghiệt Tĩnh Vương, muốn sống phải tịnh thân tiến cung. Tiểu sinh thật sự không có cách nào mới chạy trốn.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn hắn ta: “Cho nên, ngươi nói ngươi chủ động tịnh thân là lừa ta?”
Các đời đều có người vô tội bị liên luỵ vì tôi mưu nghịch, lưu lạc phải tịnh thân tiến cung hoặc là bị đánh vào tiện tịch mới có thể sống tạm qua ngày.
Thư sinh Ẩn ngước đôi mắt hẹp dài sâu thẩm, nhìn nàng thật sâu: “Cùng đường, chỉ có thể tịnh thân vào cung, cũng không tính là lừa gạt tiểu nương tử.”
Điểm này, dù hắn ta là ai cũng chưa bao giờ lừa nàng.
Minh Lan Nhược bị ánh mắt lạnh như tuyết của hắn ta nhìn đến mức lòng cũng khẽ run lên.
Cảnh Minh lại chĩa đao vào trên hông hắn ta, hừ lạnh nói: “Vậy ngươi tới đây làm gì? Vì sao lại muốn quấn lấy đại tiểu thư nhà ta? Có phải có âm mưu gì không?”
Thư sinh Ẩn nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ ta cũng nghe nói Đông Xưởng có cố nhân trước kia. Cho nên sau khi chạy ra đã nghĩ đến cậy nhờ kiếm cơm ăn, nào biết đâu rằng… sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt đẹp, đánh giá tính chân thật trong lời nói của hắn ta.
Chuyện nàng xuống núi tới Đông Xưởng, đúng thật là ý định nhất thời.
Ngay cả Tần Vương, Thái Tử đều bất ngờ bởi sự xuất hiện ngoài ý muốn của nàng. thư sinh Ẩn cũng không có bản lĩnh gài bẫy hại người này.
thư sinh Ẩn liếc nhìn Cảnh Minh, thản nhiên nói: “Còn nữa, rõ ràng là các người đưa ta lên xe.”
Cảnh Minh hơi sửng sốt, gãi đầu, thu đoản đao về: “À, hình như là có chuyện như thế thật, ngại quả.”
Minh Lan Nhược: “….”
Cô nương ngốc nghếch này thật sự là…. Hoàn toàn bị người ta nắm mũi kéo đi.
Nàng nhìn thư sinh Ẩn: “thư sinh Ẩn, ngươi phải biết rằng việc ở cùng dư nghiệt mưu phản là mạo hiểm cỡ nào, thứ cho ta không thể giữ ngươi lại, lát nữa ta sẽ bảo Cảnh Minh đưa cho người ba trăm lượng bạc, ngươi tự lo liệu đi thôi.”
Cảnh Minh kinh hãi, ba mươi lượng bạc là chi tiêu của một hộ gia đình trong một năm, ba trăm lượng là quá nhiều rồi!
Cho dù các nàng nắm giữ quyền quản lý gia đình thì cũng không tới mức dư thừa của cải như thế, vẫn còn phải nhờ vào thái hậu tiếp tế, sao tiểu thư lại hào phóng như vậy?
Nàng ấy không nhịn được đau lòng, hạ giọng nói: “Từ từ đã, tiểu thư ơi, số bạc kia….”
“Ta không cần bạc của tiểu nương tử, ta chỉ hỏi tiểu nương tử một câu, ngài có biết vị sư phó vô danh ở chiếc xe phía sau kia cũng là dư nghiệt của Tĩnh vương?” thư sinh Ẩn thản nhiên cắt đứt lời nói của Cảnh Minh.
Minh Lan Nhược bị ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của hắn nhìn lại, chột dạ sờ sờ mũi, nàng… Thật ra là nàng biết, à, đời trước biết.
Nàng đến để tiệt hồ (cướp người) của Tần vương, đương nhiên là phải nghĩ cách để che dấu thân phận của tiên sinh vô danh thật cẩn thận.
thư sinh Ẩn ảm đạm hỏi: “Nếu ngài có thể thu nhận tiên sinh vô danh, thì vì sao lại không thể thu nhận tiểu sinh, phải chăng vì tiểu sinh là một tên thư sinh vô dụng sao?”
Minh Lan Nhược dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Giấu thêm một người thì là mạo hiểm thêm một phần, hiện tại nàng thế đơn lực bạc, thật sự không muốn mạo hiểm vì một thư sinh Ẩn không có giá trị.
Lúc này, giọng nói tang thương của nam nhân trung niên đột nhiên vang lên: “Vương phi, chúng ta đều chỉ muốn kiếm một miếng cơm ăn mà thôi, lại bị việc Tĩnh vương mưu nghịch liên lụy, trở thành tội nhân chạy trốn khắp nơi, không nhà để về…”
Lông mày Minh Lan Nhược chau lại, xoay mặt nhìn về phía tiên sinh vô danh chẳng biết đã đi xuống khỏi xe ngựa từ lúc nào.
Vẻ mặt ông ta nặng nề, nói: “Nếu ngài không thể thu nhận vị tiểu ca này, vậy tại hạ cũng không thể ra sức phục vụ ngài.”
Minh Lan Nhược xoa huyệt thái dương, không còn lời nào để nói: “Rõ ràng các ngươi không quen biết, tiên sinh cớ gì nhất định phải thế?”
Tiên sinh vô danh nghiêm túc nói: “Tuy chúng ta không quen không biết nhưng cũng bởi vì không quen biết nhau mà lại cùng một câu chuyện vô tội bị liên lụy, cho nên mới đồng bệnh tương liên.”
Ẩn tiên sinh cũng rất bất ngờ việc tiên sinh vô danh thế nhưng lại nói chuyện giúp hắn, xem ra cũng không cần thiết phải dùng thủ đoạn khác để ép buộc Minh Lan Nhược nữa.
Đáy mắt hắn yên lặng hiện lên ý cười, dù vội vẫn ung dung nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc lâu, nếu nàng không cho thư sinh Ẩn đi theo, tiên sinh vô danh cũng không giúp sức cho nàng!
Nàng vẫn trông cậy vào tay nghề của tiên sinh vô danh sẽ trở thành trợ lực của mình!
Chuyện này tính là gì, thư sinh Ẩn là món quà mua một tặng một sao?
Nàng cân nhắc một hồi, vẫn đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, ta sẽ suy xét, trước tiên cứ rời khỏi nơi này rồi nói sau, lỡ như người của Thái Tử xuất hiện thì không ai trong chúng ta có thể đi được nữa.”
“Được!” Tiên sinh vô danh và thư sinh Ẩn đều không phản đối.

Ads
';
Advertisement