Minh Lan Nhược - FULL

Nhìn theo xe ngựa đi xa, thị vệ trưởng nhìn về phía Thái Tử: “Điện hạ, cứ để Điệu Vương phi đi như vậy ư? Chúng ta nhận được mật báo của người trong Cẩm Y vệ rằng Tần Vương đang nấp ở cạnh Điệu Vương phi!”
“Sao nào, chẳng lẽ ngươi còn có thể cưỡng ép chặn xe Hoàng tổ mẫu phái đến à?” Thượng Quan Vũ lạnh lùng hỏi.
Thị vệ trưởng hơi ảo não siết chặt kiếm trong tay.
Lần này bọn họ nhận được tin, biết Tần vương đích thân dẫn người lẻn vào trấn Thang Tuyền nên bây giờ mới thiết lập bẫy, lấy danh nghĩa vây giết “thích khách” để vây giết Tần Vương
Vì không để kinh động đến Thái Hậu mà bọn họ còn cố ý thiết lập trạm kiểm soát trên đường đến hành cung Ôn Tuyền, chặn người ngựa lui tới lại để thẩm tra, lại không ngờ rằng vẫn để lộ sơ hở.
Nhưng hiện tại đã kinh động đến Thái Hậu, sự việc đã ồn ào lớn, mạnh mẽ ngăn Minh Lan Nhược lại sẽ rất khó xong việc.
Thị vệ trưởng vẫn không nhịn được hỏi lại: “Nếu Tần Vương chạy đến chỗ bệ hạ cáo trạng nói rằng người mà chúng ta bao vây trừ khử là hắn chứ không phải thích khách, chẳng phải là…”
“Hắn sẽ không cáo trạng. Lần này hắn đến suối nước nóng tìm người, chính là dư nghiệt của Tĩnh Vương mưu phản lúc trước. Phụ hoàng đa nghi mẫn cảm nhất, chỉ cần hắn không muốn bị phụ hoàng hoài nghi ghét bỏ hoàn toàn thì sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.” Thái Tử rất bình tĩnh.
“Nhưng… Chúng ta cũng lợi dụng dư nghiệt của Tĩnh vương để thiết lập bẫy. Nếu bệ hạ biết cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ với ngài.” Thị vệ trưởng nhíu mày.
Thái Tử nheo mắt giễu cợt: “Làm sao phụ hoàng biết được chứ. Tần vương chết rồi, tất nhiên không thể tiết lộ tin tức được.”
Thị vệ trưởng bất ngờ: “Điện hạ…”
Thái Tử lạnh nhạt nói: “Không kẻ nào trong xe ngựa của Điệu Vương phi trở lại hành cung Thang Tuyền được, bởi vì thích khách ám sát Cô đã ẩn nấp sẵn trong xe ngựa, giết hại tất cả mọi người bên trong kể cả Điệu Vương phi.”
Thái Tử dừng lại một chút, lại nói thêm: “Đương nhiên cuối cùng thích khách kia cũng bị Cô giết. Chúng ta “báo thù” cho Điệu vương phi.”
Thị vệ trưởng nghe vậy, sát khí rét lạnh hiện lên trong mắt, vội nói: “Thưa vâng, thuộc hạ lập tức sai người truyền tin cho lính gác cổng hành cung, đồng thời dẫn người đi men đường nhỏ mai phục, vây giết “thích khách”!”
Nhìn thị vệ trưởng dẫn theo một đại đội kỵ binh đằng đằng sát khí chạy đi, Thượng Quan Vũ ngước mắt phượng nhìn cơn mưa dầm phía chân trời, nhẹ nhàng than:
“Lan Nhược à, Cô đâu muốn để sự tình thành ra như vậy. Vì sao ngươi cứ muốn phụ lòng mong đợi của Cô. Cô chỉ có thể tiễn ngươi lên đường trước.”
Trên xe ngựa.
Minh Lan Nhược nhìn thư sinh Ẩn ngồi ở trong xe, không hề nói gì, sắc mặt không tốt. Nàng ho nhẹ một tiếng: “Này, Tần vương điện hạ đang ở đâu?”
thư sinh Ẩn không để lộ biểu cảm gì, vỗ xuống chỗ ngồi của xe ngựa: “Ở đây.”
Minh Lan Nhược ngạc nhiên, vội vàng lật tấm ghế ngồi lên, quả nhiên nhìn thấy nam nhân kia đang hôn mê nằm ở dưới.
Kỳ quái, sao hắn có thể che giấu Thượng Quan Hoành Nghiệp trước con mắt của Thái Tử? Lại còn nhét vào chiếc xe ngựa này nữa?
Vả lại…
Nàng có chút bực mình khi nhìn thấy khuôn mặt hôn mê không còn chút máu nào của Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Hắn bị sao thế này, vừa mới nãy còn sinh long hoạt hổ lắm mà?”
Rõ ràng nàng cắt thuốc cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, hôm nay tình trạng hắn ta đã tốt lên trông thấy, sao có thể đột ngột hôn mê chứ?
Lẽ nào…
Nàng chợt quay ra nhìn thư sinh Ẩn với vẻ mặt nghi hoặc: “Có phải do các người nhiệt tình quá, không chú ý đến thương tích nên mới thành ra như vậy…”
Ta, không có, Vương phi, đừng, nói, urgh… bậy!” thư sinh Ẩn ngước mắt nhìn nàng, mặt mũi u ám, cố gằn từng chữ nói.
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng âm trầm của hắn, còn trực tiếp gọi nàng là Vương phi, nàng ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, ngươi nói cái gì thì là cái đó.”
thư sinh Ẩn nhìn bộ dáng hỏi cho có lệ của nàng, gân xanh trên nền da trắng nổi hết lên, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không phải thố nhi thần! Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi!”
Minh Lan Nhược nhìn thư sinh nho nhã yếu đuối kia đang tỏ vẻ như nếu nàng không tin thì hắn nhất định sẽ chết cho nàng xem hoặc là muốn nổi ý giết người.
Nàng cố nhịn cười, hắng giọng một cái: “Được được được. Ta tin ngươi. Nhưng hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng xuống xe!”
thư sinh Ẩn sửng sốt: “Xuống xe?”
Minh Lan Nhược thở dài: “Đúng vậy, nếu không muốn chết, chúng ta phải mau chóng xuống xe.”
thư sinh Ẩn có chút nghi ngờ: “Sao vậy, ngươi sợ Thái Tử điện hạ muốn giết người diệt khẩu?”
Minh Lan Nhược ra hiệu cho phu xe dừng xe lại, hai người đều xuống xe.
Minh Lan Nhược quay người, thản nhiên nói: “Không phải là lo lắng, mà suy xét đến tính tình và tâm cơ của Thái Tử điện hạ, hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Hơn nữa hắn còn biết tin Tần vương ở chỗ ta.”
Dựa trên sự am hiểu của nàng với Thái Tử, nếu người đàn ông đó đã hỏi Tần vương có ở chỗ nàng hay không, tám phần mười là hắn ta chắc chắn đã có được tin tức nên mới hỏi như vậy.
Chỉ là…
Nàng cười như không cười nhìn tên thư sinh trước mặt: “thư sinh Ẩn, ngươi thông minh hơn so với tưởng tượng của ta đó. Liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mưu tính của Thái Tử điện hạ, nhất định không phải kẻ phàm phu tục tử đâu.”
Nàng dựa vào kí ức kiếp trước và kinh nghiệm kiếp này mới có thể nhìn thấu tâm tư của Thái Tử, thư sinh Ẩn kia sao có thể biết được toan tính của Thái Tử?
thư sinh Ẩn cứng đờ người, sắc mặt nghiêm túc.
Bởi Cảnh Minh đã đứng ở phía sau lưng mình, cây dao nhỏ trong tay nàng ấy đã lặng lẽ chĩa vào bên hông hắn ta.
Ngươi là ai? Minh Lan Nhược dù bận vẫn bình thản nhìn hắn, trong ánh mắt nàng loé lên tia lạnh lẽo khác thường.
“A…”
Biểu cảm trên mặt thư sinh trẻ tuổi thay đổi, sau đó hắn ngước mắt lên nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Ngài thật sự muốn ta nói ở trước mặt mọi người sao?”

Ads
';
Advertisement