Minh Lan Nhược - FULL

Hai người đều là những người thông minh, nói chuyện quanh co cũng đủ để bày tỏ suy nghĩa của cả hai bên.
Minh Lan Nhược từ chối trở thành người của hắn, cũng từ chối quy thuận.
Thượng Quan Vũ nheo mắt, nhìn Minh Lan Nhược thu lại nụ cười: “Vậy, Lan Nhược, nàng vẫn không tin tấm chân tình của ta đối với nàng sao?”
Minh Lan Nhược đứng dậy, lạnh lùng nói: “Lòng thành của điện hạ nên dành cho thê nhi của ngài, chứ không phải ta.”
Nàng thực sự rất chán ghét vẻ mặt thâm tình giả tạo của Thượng Quan Vũ. So về thủ đoạn tàn nhẫn, hắn và Thượng Quan Hoành Nghiệp không có gì khác biệt.
Nhìn thấy Minh Lan Nhược quay lưng định rời đi, giọng nói dịu dàng của Thượng Quan Vũ lại vang lên: “Lan Nhược, nàng thật sự chưa từng gặp Thượng Quan Hoành Nghiệp sao?”
Minh Lan Nhược dừng bước, quay lại nhìn hắn, mặt không biến sắc đáp: “Chưa gặp.”
Thượng Quan Vũ nâng cốc trà lên, nhã nhặn nhấp một ngụm: “Được, ta tin rằng Lan Nhược sẽ không lừa dối ta. Suy cho cùng, những người lưỡng lự không quyết đoán trên thế gian này thường không có kết cục tốt.”
Trong đại sảnh, các thị vệ đứng vây quanh, không khí bỗng trở nên im ắng, bầu không khí lạnh lẽo như cơn mưa lạnh đang rơi bên ngoài cửa sổ.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Điện hạ nói đúng, nhưng Lan Nhược là một người trần tục, chỉ có lợi ích mới có thể khiến ta dậy sớm. Nếu chúng ta có thể đạt được lợi ích như lần trước ở trong cung, thì tất nhiên trong tương lai chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác.”
Nàng dừng lại một chút, rồi mỉm cười: “Nhưng nếu không có lợi ích mà chỉ dựa vào lời nói để lừa dối người ta làm việc không công, thì thật là vô liêm sỉ, phải không?”
Nàng nói rất thẳng thắn, đến mức gần như không để lại chút thể diện nào cho Thượng Quan Vũ.
Một bên, đội trưởng thị vệ tức giận mắng: “Quận chúa sao dám đối xử với thái tử như vậy, thật là vô lễ!”
Minh Lan Nhược lại làm như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Điện hạ, ta xin phép đi trước, Thái hậu đã phái người đến đón ta rồi.”
Thượng Quan Vũ nhìn theo hướng của nàng, quả nhiên có thị vệ của Tùng Tuyền Hành Cung đang hộ tống một cỗ xe ngựa về phía quán trọ.
Sắc mặt của hắn tối sầm, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về vẻ ôn hòa như thường lệ: “Lan Nhược, có lẽ nàng đã hiểu lầm ta rồi, ta sẽ tiễn nàng lên xe.”
Minh Lan Nhược thật sự khá khâm phục khả năng nhẫn nhịn của Thượng Quan Vũ, nếu là Thượng Quan Hoành Nghiệp, có lẽ đã mắn cha chửi mẹ nàng luôn rồi.
“Vậy thì làm phiền điện hạ.” Nàng mỉm cười, không từ chối Thượng Quan Vũ đi bên cạnh, cùng nhau ra khỏi cánh cửa quán trọ.
Khi xe ngựa dừng lại, Cảnh Minh ngay lập tức nhảy ra khỏi xe.
Nàng lễ phép chào Thái tử trước, rồi có chút lo lắng nhìn Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, người… không sao chứ?”
Thái tử lại xuất hiện ở đây, không lẽ đã phát hiện ra điều gì?
Minh Lan Nhược lắc đầu, ra hiệu: “Ta không sao, Kinh Minh, ngươi hãy đi gọi Vô Danh tiên sinh, bảo ông ấy lên xe của chúng ta để về Tùng Tuyền Hành Cung.”
Cảnh Minh gật đầu, bỗng nhớ đến một người khác: “Vậy còn Thư Sinh Ẩn thì sao?”
Minh Lan Nhược có vẻ mặt hơi kỳ lạ, nhẹ nhàng ho một cái: “Tất nhiên là phải gọi, nhưng nhớ gõ cửa trước, xem hắn… đã dọn dẹp xong chưa.”
Cảnh Minh có chút không hiểu nhưng vẫm gật đầu: “Được rồi…”
“Không cần đâu, tiểu sinh đã dọn dẹp xong rồi.” Một giọng nói thanh nhã bỗng nhiên vang lên từ phía sau mọi người.
Mọi người đều nhìn lại, thấy một thư sinh gầy yếu, làn da trắng, mặc áo cũ, chậm rãi xách theo một chiếc bao cũ ra ngoài.
Sắc mặt của những người có mặt đều trở nên có phần kỳ lạ.
Thư Sinh Ẩn, mặt mày xanh mét, cố nén sự khó chịu, không cảm xúc bước vào xe ngựa.
Cảnh Minh khó chịu chặn lại: “Này, nam nữ khác biệt, sao hắn lại ngồi vào xe ngựa của quận chúa? Hắn phải ngồi….”
Minh Lan Nhược lại tỏ ra đồng cảm, lắc đầu: “Thôi không sao, ngươi cứ đi sắp xếp cho Vô Danh tiên sinh trước đi.”
Cảnh Minh có chút khó hiểu, nhưng vẫn đỡ Minh Lan Nhược lên xe, rồi vội vàng quay vào quán trọ để “sắp xếp”.
Những người biết “thực hư” lại cảm thấy Cảnh Minh lo lắng thái quá, dù sao thì…
Một con thỏ con bị nam nhân đè lên người, có thể làm gì quận chúa, nói thật ra, cũng chỉ là “tỷ muội” thôi.
Chẳng bao lâu sau, Cảnh Minh cùng xe ngựa khác rời khỏi.
“Chờ một chút, xe ngựa này phải kiểm tra, phòng trường hợp có sát thủ ẩn nấp bên trong!” Đội trưởng thị vệ đột ngột giơ tay chặn lại xe.
Cảnh Minh lập tức lo lắng, theo phản xạ nhìn về phía Minh Lan Nhược.
Thật là tồi tệ, trong xe ngựa đó…
Minh Lan Nhược cụp mắt, nhìn về phía Thái Tử: “Đây là ngài không tin ta, cho rằng ta chứa chấp thích khách sao?”
“Đương nhiên không phải vậy, Cô chỉ lo lắng cho sự an nguy của ngươi thôi.” Dứt lời Thái Tử mỉm cười vung tay lên.
Thị vệ kia lập tức lạnh lùng, phất tay để người vây quanh chiếc xe vừa đến. Hắn ta bước một bước dài đến, dùng trường kiếm “Xoạt” hất màn xe lên.
Nam nhân trung niên ở bên trong giống như bị hoảng sợ, không nhịn được mà hoảng loạn: “Làm gì vậy?”
“Đây là vị nào?” Thái Tử nheo mắt lại nhìn nam nhân trung niên kia.
“Ta đã nói với ngài, đó là sư phó mà ta mời từ Du Viên Hội đến. Ta dự định mời ông ta xây giúp ta một khu vườn chuyên trồng dược mầm.” Minh Lan Nhược ung dung bình thản nói.
Thị vệ trưởng Đông Cung nhìn cẩn thận trên dưới xe cũng không phát hiện điều gì bất thường, hướng về phía Thái Tử khẽ gật đầu.
Thượng Quan Vũ mới mỉm cười: “Tốt lắm, Lan Nhược, ngươi đến hành cung trước đi, thay Cô vấn an Hoàng Tổ Mẫu, lát nữa Cô sẽ lên hành cung thỉnh an.”
Minh Lan Nhược hơi cúi người hành lễ với hắn: “Vâng”.
Hai chiếc xe ngựa dưới sự hộ tống của thị vệ Ôn Tuyền hành cung đi về phía núi Thang Tuyền.

Ads
';
Advertisement