Minh Lan Nhược nghe thấy tiếng nước từ sau lưng, cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đêm qua không ngủ được, bị cảm nhẹ rồi.”
“Thế sao?” Ánh mắt của thái tử rơi vào cửa phòng sau lưng mà Minh Lan Nhược đang đứng chặn.
“Xoạt xoạt…”
“Ư…”
Bên trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ và tiếng nước.
“Điện hạ cẩn thận, bên trong có hai người, khả năng là sát thủ, lập tức phong tỏa nơi này!” Thị vệ có râu quai nón đứng đầu, là cao thủ nội gia, sau khi nghe âm thanh và xác định vị trí, lớn tiếng ra lệnh.
Những thị vệ tinh nhuệ theo thái tử ngay lập tức rút dao dài ra, nhắm vào cửa lớn.
Minh Lan Nhược sắc mặt trầm xuống, chắn trước cửa: “Chờ chút đã, thái tử điện hạ…”
Nếu thái tử phát hiện ra nàng đang che giấu cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, e rằng nàng cũng sẽ bị tiêu diệt!
“Tránh ra!” Thái tử miệng mỉm cười, nhưng nụ cười chứa đầy sự âm u.
“Lan Nhược, Cô không muốn làm tổn thương nàng.” Ánh mắt thái tử đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng một khắc sau, hắn lạnh lùng vung tay lên.
Tên thị vệ có râu xù “bùm” một tiếng đá văng cửa.
Gió lạnh ùa vào, cảnh tượng trong phòng ngay lập tức hiện ra trước mắt thái tử và đám cận vệ tinh nhuệ, cùng với Minh Lan Nhược.
Mọi người mở to mắt. Trong phòng, nước chảy lênh láng, một thiếu niên gầy gò đang dựa vào bên cạnh bồn tắm, toàn thân hắn ướt sũng, lộ ra chiếc eo thon gọn dưới y phục sũng nước, toát lên dáng vẻ xinh đẹp.
Khuôn mặt trắng bệch của hắn giờ đã đỏ bừng, ánh mắt mệt mỏi và yếu ớt, ngực phập phồng không đều, tay thì giữ lấy một nam nhân khác có cơ thể vạm vỡ, đang quỳ gối trên sàn, thân trên để trần khôg mặc áo.
Không khí trong phòng là một mảng im lặng.
Những người này vốn dĩ đầy sát khí giờ đây sắc mặt đều tái xanh: …
Không ai ngờ rằng mở cửa ra lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng đến vậy.
Thái tử mặt mày bực bội đột nhiên đưa tay lên, che mắt Minh Lan Nhược lại: “Lan Nhược, đừng nhìn, cảnh tượng bẩn thỉu và khó coi như này sẽ làm bẩn hết mắt nàng!”
Minh Lan Nhược hiếm khi không phản kháng lòng tốt của thái tử mà còn rất đồng tình: “Điện hạ nói đúng.”
Cả hai cùng rời khỏi phòng, các thị vệ lặng lẽ đóng cửa lại.
Ôi —— mới sáng sớm mà đã gặp vận xui!
…..
Trong phòng, khuôn mặt của thanh niên gầy gò từ trắng bệch chuyển sang xanh xao, hàm răng cửa cắn đến mức sắp nứt ra.
Đáng chết, tình cảnh chết tiệt gì thế này!
Thượng Quan Vũ cái tên đáng ghét này hắn dám nói ai bẩn thỉu và khó coi!
Thư sinh đỏ mắt nhìn xuống nam nhân bị mình nắm tóc đã ngất đi vì bị sặc nước, cả người đầy sát khí —— thật sự muốn… giết luôn cho xong!
Đúng lúc đó, một giọng nói rất nhỏ từ góc tường vang lên: “Chủ nhân, ngài… có cần thay y phục không?”
Bàn tay của Thư Sinh Ẩn đang siết chặt cổ của Thượng Quan Hoành Nghiệp dừng lại.
Ánh mắt đỏ của nam nhân dần lấy lại chút sáng suốt.
Hắn hít một hơi sâu, nghiến răng nghiến lợi đẩy Thượng Quan Hoành Nghiệp sang bên: “Dọn dẹp sạch sẽ cái đồ bẩn thỉu này đi, hầu hạ ta thay đồ!”
Hắn… sẽ sớm giết hết cái lũ gây phiền phức cho hắn!
Một vài bóng đen quái dị không biết từ đâu lặng lẽ di chuyển nhanh chóng, sợ phát ra tiếng động sẽ bị chủ nhân tức giận giết chết.
Tại sảnh quán trọ, thái tử và Minh Lan Nhược ngồi đối diện nhau, cùng nhau uống trà —— để trấn tĩnh.
Một lúc sau, thái tử mới lên tiếng: “Lan Nhược, nàng vẫn ổn chứ? Khi nãy thấy nàng ngăn cản ta vào cửa, có phải là vì bên trong có người…”
Hắn dừng lại, không nói hết câu.
Minh Lan Nhược xoa nhẹ cốc trà, biểu cảm phức tạp nói: “Đó là phòng của tiên sinh dạy vỡ lòng của Tiểu Hy, Ẩn tiên sinh tính tình nhã nhặn an tĩnh, mới sáng sớm, ta lo rằng điện hạ sẽ khiến hắn hoảng sợ…”
Thái tử gật đầu, biểu cảm phức tạp: “Ừ, quả thật là khá đáng sợ.”
Nhưng người bị dọa không phải là cái vị tiên sinh gì đó, mà là bọn họ.
Thái tử khẽ ho một tiếng: “Lan Nhược, nếu nàng cần tìm một tiên sinh khác cho Tiểu Hy thì bảo ta, Cô quen biết nhiều học giả.”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Đa tạ, không cần đâu.”
Sở thích cá nhân của người khác, nàng không cho rằng mình vì lý do này mà lại coi thường Ẩn tiên sinh.
Thượng Quan Vũ thấy Minh Lan Nhược từ chối đề nghị của mình cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn cười nhẹ, ánh mắt chớp chớp rồi đổi chủ đề: “À đúng rồi, khi nàng đến, có biết ai là người muốn ám sát ta không?”
Minh Lan Nhược bình tĩnh đáp: “Lan Nhược tuy không rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng đoán chừng đều là những người không muốn điện hạ cản trở tiền đồ của họ.”
“Đúng vậy, sự tồn tại của ta đã cản trở quá nhiều người, đặc biệt là ngũ hòang đệ của ta — Tần vương, nàng không biết hắn ghét ta cỡ nào đâu.” Thượng Quan Vũ chăm chú nhìn vào biểu cảm của Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cúi mắt, nhấp một ngụm trà: “Điện hạ nói những chuyện này với Lan Nhược, có vẻ không thích hợp, Lan Nhược dù sao cũng không phải là thần tử trong triều.”
Thượng Quan Vũ cười khổ, đưa tay nắm lấy tay nàng để trên bàn: “Lan Nhược, nàng nói như vậy có vẻ xa cách quá rồi. Lúc trước chúng ta liên thủ đoạt quyền quản lý lục cung của Hoàng hậu, khiến Tần vương mất quyền quản lý Hình Bộ, ta nghĩ chúng ta đã chung một lòng rồi.”
Minh Lan Nhược nhanh chóng rút tay lại: “Đúng vậy, lúc trước thái tử cứu mạng ta, ta cũng đã trả ơn bằng cách tước đoạt quyền lực của Tần vương và Hoàng hậu, ta nghĩ chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất