Tề Ngọc Trần đứng bên ngoài cửa, im lặng không nói gì, thu liễm hơi thở, lắng nghe từng lời đối thoại khe khẽ trong phòng.
Một lát sau, thân hình hắn khẽ động, rồi biến mất khỏi cửa.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi từ trên cành cây xuống.
Người thân tín của Chu Quốc công đang canh giữ trong viện thấy vậy, có chút lo lắng, nhưng không dám lên tiếng.
Cho đến hai khắc sau, một bóng dáng mảnh mai, có phần ngơ ngác bước ra khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài viện.
Xuân Hòa ngẩn người nhìn những bông tuyết vỡ vụn trên cành cây, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại, khẽ nói: “Hoa Thanh, chúng ta về cung.”
Hoa Thanh lập tức dẫn theo Tiểu Túc đến bên cạnh nàng, nhìn thấy sắc mặt có phần trầm mặc của Xuân Hòa, nàng ấy cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ lặng lẽ cùng mọi người hộ tống Xuân Hòa rời khỏi Chu Quốc công phủ.
Cho đến khi ra khỏi cửa phủ, Hoa Thanh mới thấp giọng nói: “Cô cô, lúc nãy có người của Đông Xưởng vào phủ, hình như là Tề Đốc chủ.”
Thực ra nàng ấy đã đứng bên ngoài viện để trông nom Tiểu Túc, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng người của Đông Xưởng cùng Tề Đốc chủ.
Ban đầu, họ vào phủ một cách công khai, giống như đang đến thăm viếng, nhưng không hiểu sao về sau lại chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Xuân Hòa cô cô cũng ở trong viện, nhưng lại như thể chưa từng gặp Tề Đốc chủ.
“Cữu cữu cũng đến nhà ông ngoại ư? Tại sao không đến chơi với Tiểu Túc?” Tiểu Túc mở to đôi mắt, có chút ủ rũ.
Trước đây, cữu cữu luôn đến chơi với cậubé, nhưng gần hai tháng nay, nghe nói cữu cữu có tiểu thẩm, nên rất ít đến gặp cậu.
Tiểu Túc bĩu môi: “Mẫu thân, con không thích tiểu thẩm, nàng sẽ cướp mất cữu cữu.”
Tay Xuân Hòa đang bóc vỏ quả óc chó chợt khựng lại, giọng nàng trầm xuống: “Con còn nhỏ, đừng nói lung tung.”
Hoa Thanh thấy Tiểu Túc ấm ức, liền nhẹ giọng nói: “Trong cuộc đời của Tiểu Túc, người thân nam giới gần gũi nhất ngoài Chu Quốc công ra, cũng chỉ còn Tề Đốc chủ, việc Tiểu Túc không nỡ xa cữu cữu cũng là bình thường.”
Xuân Hòa nhắm mắt lại, tựa người vào chiếc gối mềm, giọng nói có chút mỏi mệt: “Ta hiểu.”
Hoa Thanh không rõ tại sao Xuân Hòa cô cô sau khi ra khỏi Châu phủ lại mệt mỏi như vậy, chỉ âm thầm thở dài.
Nếu như năm xưa Chu Thiếu tướng quân còn sống, có lẽ Xuân Hòa cô cô đã không phải khổ sở như bây giờ.
…
Tại Chu phủ
Ngồi bên cửa sổ, lão nhân tóc bạc, thân hình cao lớn, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết nhỏ rơi ngoài cửa, đột nhiên lên tiếng: “Tề Đốc chủ đã đến rồi, sao không vào?”
Cánh cửa lớn kêu “két” một tiếng mở ra, một bóng dáng thanh mảnh, lạnh lùng mới từ ngoài cửa bước vào.
Tề Ngọc Trần gỡ chiếc áo choàng trên vai, ngồi xuống, ngước mắt nhìn Chu Quốc công, giọng nhạt nhẽo: “Quốc công gia nên chăm lo sức khỏe, đừng khiến Nữ Đế và Thánh Quân phải lo lắng.”
Chu Quốc công nâng chén trà lên, cười cảm thán, lại có phần bi thương: “Thiên hạ đã định, Xích Huyết đời đời xuất hiện nhân tài, những lão già như ta nên sớm lui về thì tốt hơn.”
Tề Ngọc Trần trầm mặc một lúc: “Hôm nay Quốc công gia mời ta đến, là muốn để ta gặp mặt Xuân Hòa trước mặt ngài, có ý gì?”
Châu Quốc công nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Tề Đốc chủ, ngài và Xuân Hòa vốn đã kết nghĩa tỷ đệ, cũng nên giúp đỡ nàng và đứa con của nàng chứ.”
Tề Ngọc Trần cúi đầu uống trà: “Quốc công gia hẳn đã nghe về lời đồn trong cung rồi chứ?”
Châu Quốc công nghe vậy, cười khẽ: “Tề Đốc chủ nói đến chuyện ngài vừa ý cung nữ xuất thân từ gia đình tội thần đúng không?”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tề Đốc chủ, nếu ngài là người dễ dàng buông bỏ chấp niệm, ngài đã không phải là Tề Ngọc Trần.”
Tề Ngọc Trần thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn Chu Quốc công: “Ngài muốn nói gì?”
Chu Quốc công điềm tĩnh đáp: “Tề Đốc chủ đã có tình cảm với Xuân Hòa, vậy sao không bảo vệ nàng suốt đời? Cô nương này tuy trong cung được xem là người khéo léo, giỏi giang, nhưng thật ra lại rất chân thành.”
Tề Ngọc Trần cười nhạt, đặt chén trà xuống: “Quốc công gia quả không hổ là người được Tiêu Soái gửi gắm trọng trách, thật sự rất nhạy bén.”
Hắn ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chỉ là, ngài nói cứ như thể Xuân Hòa thật sự là nữ nhi của ngài vậy. Nếu ngài thật lòng suy nghĩ cho nàng, thì đã không để nàng phải nghe những lời như hôm nay.”
Chu Quốc công nhận lấy bát thuốc từ tay thân tín bên cạnh: “Tề Đốc chủ không cần lấy Tiêu Soái ra để kích lão phu, Xuân Hòa là mẫu thân của cháu trai ta, đều xuất thân từ Xích Huyết, chẳng lẽ không thể coi như người thân?”
Ông ta dừng lại, thở dài một tiếng: “Nhưng lão phu bắt buộc phải nghĩ cho Tiểu Túc. Nó là huyết mạch duy nhất của Như Cố, ta thừa nhận mình có tư tâm.”
Chu Quốc công nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần u tối: “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Khi xưa ta mải mê rong ruổi khắp nơi, nào ngờ trong nội trạch lại hỗn loạn đến thế.”
Ông ta bôn ba khắp chốn, ngoài việc mang Như Cố theo bên mình, chưa từng tiết lộ với gia quyến chuyện mình đang làm gì, chỉ không ngừng gửi tiền bạc về nhà.
Ông ta luôn nghĩ rằng, chỉ cần chu cấp đầy đủ cho gia đình ăn mặc sung túc, thế là không có lỗi với người nhà rồi.
Ông ta quanh năm suốt tháng bôn ba, một đi là vài năm, tất cả đều trông cậy vào vợ cả lo toan việc nhà, nuôi dạy con cái.
Một nam nhân khi bôn ba ngoài chiến trường, thee tử lại không ở bên cạnh, khó tránh khỏi những chuyện phong lưu. Ông ta cũng không muốn phụ bạc những nữ nhân đã từng có tình ý với mình, nên dứt khoát đưa họ về nhà, chăm sóc đầy đủ trong phủ, không để họ chịu thiệt thòi.
Dù sao thì ông ta cũng làm công việc mà mạng sống luôn treo trên lưng quần, tự nhiên mong muốn có nhiều con cái, mở rộng dòng tộc.
Chu Quốc công thần sắc phức tạp: “Thời thế như vậy, nam nhân trong thiên hạ ai chẳng thế, nạp thiếp thì đã làm sao. Ta nghĩ mình không làm gì sai cả.”
Tề Ngọc Trần nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Đúng vậy, kẻ có tiền, có quyền, mấy ai là không nạp thiếp. Nhưng mà, một phủ công danh vừa mới được lập vài năm đã gây ra lắm chuyện thị phi như vậy, Chu phủ của ngài quả thật là đứng đầu triều đình đấy.”
Chu Quốc công cười khổ: “Tề Đốc chủ, ngài không cần phải mỉa mai lão phu nữa. Năm xưa, ngài đã ra tay tiêu diệt cả nhánh thứ trong phủ ta, đó đều là máu mủ ruột rà của ta. Nhưng lão phu biết bọn họ tội có đáng chết, và ta cũng chưa từng cản trở ngài.”
Chính thất là vợ cả của ông, là mẫu thân của cháu đích tôn, còn nhị phu nhân lại là biểu muội của ông, cũng là mẫu thân của đứa con thứ ưu tú nhất.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, người đau đớn nhất thực ra chính là ông.
Tề Ngọc Trần đặt chén trà xuống, từ tốn nói: “Quốc công gia, ngài nên hiểu, nếu không phải ta ra tay, chẳng lẽ ngài muốn Nữ Đế đích thân hạ chỉ hay sao?”
“Tiểu Túc là cốt nhục của một anh hùng đã khuất, toàn triều văn võ đều đang dõi theo.”
Chu Quốc công thở dài: “Đúng, toàn triều văn võ đều dõi theo, nên lão phu cũng chẳng còn mặt mũi mà vào triều nữa, đã dâng sớ xin về hưu rồi.”
Ngoài việc sức khỏe không còn, sau biến cố ấy, ông ta nhanh chóng nhận ra tình cảnh của gia đình mình—
Đứa con trai ưu tú nhất đã mất, đứa con thứ xuất sắc cũng bị trừng phạt vì tội mưu hại cháu trai và vợ cả. Những đứa con còn lại đều không ra gì.
“Lão phu cả đời chinh chiến, tự cho mình là chính trực, đến lúc già lại bị con cháu làm khổ. Nếu như Như Cố vẫn còn, đám thiếp thất và con thứ kia cũng không dám nảy sinh những dã tâm không đáng có.”
Gương mặt từng oai phong của Chu Quốc công giờ đây mang đầy nét bi thương và mỏi mệt.
Chỉ có Tiểu Túc mới có thể gánh vác gia tộc, ông chọn cách lui về, đổi lại sự quan tâm đặc biệt của Nữ Đế đối với nhà họ Chu.
Tiểu Túc nhất định phải lớn lên an toàn và trở thành người kế thừa duy nhất của dòng tộc.
Đó là đứa con duy nhất của Như Cố, cũng là cháu đích tôn duy nhất của ông ta.
Tề Ngọc Trần chỉ im lặng uống trà, không tỏ thái độ. Mỗi người đều có hoàn cảnh và vị trí khác nhau.
Chu Quốc công ngồi trên chiếc xe lăn, cười nhạt, thấm mệt: “Lão phu từng nghĩ rằng quy định của nhà họ Tiêu—chỉ cưới vợ chính, không nạp thiếp hay nuôi tình nhân bên ngoài—chẳng qua chỉ là quy tắc kỳ quặc của nhà họ Tiêu.”
Ông ta dừng lại, thở dài: “Ai ngờ, đó lại là tầm nhìn xa trông rộng của các vị gia chủ nhà họ Tiêu qua từng thế hệ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất