Những năm trước, khi ông ta phải bôn ba, tiềm phục, sau này lại chiến đấu liên miên, thỉnh thoảng một năm ôngta chỉ có thể về nhà một hai lần.
Ít nhất mỗi lần trở về, ông ta thấy nhà cửa không thiếu tiền bạc, vợ cả và các thiếp cũng xem như hòa thuận.
Nhưng không hiểu vì sao, khi thời bình đến, cả gia đình tụ họp, mở cửa lập phủ, vinh hoa vô tận, thì mọi thứ lại trở thành thế này.
“Tài võ của Quốc công gia thật đáng nể, lòng trung thành của ngài cũng không ai sánh bằng, nhưng trong chuyện gia đình, ngài không phải là người giỏi điều hành. Vừa dẹp ngoại giặc, vừa yên nội thất, thiếu một trong hai đều không ổn.” Tề Ngọc Trần cúi đầu nói.
Chu Quốc công nhìn hắn, giọng trầm lại: “Vậy nên lão phu phải lo liệu chuyện đã rồi, bằng mọi cách phải bảo vệ Tiểu Túc, thằng bé là huyết mạch duy nhất của Như Cố.”
“Ngài muốn bảo vệ Tiểu Túc, để nó có cơ hội lớn lên bình an và kế thừa quốc công phủ. Tại sao không nghĩ cách chỉnh đốn phủ đệ, mà lại bày mưu tính kế với Xuân Hòa như vậy?” Tề Ngọc Trần lạnh lùng nói.
Chu Quốc công cười tự giễu: “Năm đó ta quyết liệt cắt đứt với nhà họ Chu là vì khác biệt về đạo nghĩa, nhưng những nữ nhân đã theo ta bao năm cùng những đứa con thứ của ta thì có lỗi gì?”
Chỉ mới vài năm gần đây, ông ta mới thực sự nghĩ thông suốt. Ông ta tự cho rằng mình đã đối xử tốt với mọi người, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện nuôi dạy đàng hoàng cho những đứa con của mình.
Nói trắng ra, đây là cái giá của việc ông ta không đặt gia đình và con cái vào lòng.
“Họ đã theo ta cả đời, ta cũng chưa từng ở bên cạnh chăm sóc con cái. Giờ lại đuổi họ ra khỏi phủ sao?” Chu Quốc công lắc đầu.
Đừng nói đến chuyện năm xưa ông a tái hôn, vốn dĩ ông ta nghĩ rằng có một chủ mẫu sẽ giúp quản lý tốt hậu viện.
Nhưng làm mẫu thân thì sao có thể không nghĩ cho con mình, làm sao mà không có tư tâm?
Chính ông ta đã không coi trọng chuyện gia đình, cứ nghĩ rằng nam nhân ra ngoài chinh chiến, kiếm tiền mang về cho thê tử có cơm no áo ấm là đã hoàn thành trách nhiệm.
Ai ngờ, một bước sai, là sai cả chặng đường.
Tề Ngọc Trần bình thản đáp: “Quốc công gia, trong chuyện gia đình, ngài thiếu sự quyết đoán như trên chiến trường.”
Hổ già sức tàn, sự vinh hoa đã phai tàn, sát khí đã biến mất, anh hùng ở tuổi xế chiều giờ chỉ mong giữ lấy sự ấm áp trong tổ ấm.
Chu Quốc công không phủ nhận, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tề Ngọc Trần: “Lão phu có thể không giỏi việc gia đình, nhưng nhìn người thì chưa từng sai. Ngươi thật sự nghĩ lão phu sẽ tùy tiện giao phó Xuân Hòa hay sao?”
Tề Ngọc Trần nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Ngài đã cẩn thận lựa chọn, phải chăng ngài để mắt đến cơ thể khiếm khuyết của ta và quyền lực trong tay ta? Ngài có biết việc thuyết phục con dâu tái giá vốn là chuyện tốt, nhưng nếu đối tượng là ta, truyền ra ngoài, nhà họ Chu còn mặt mũi nào? Xuân Hòa sẽ sống thế nào?”
Chu Quốc công không giận trước lời mỉa mai ấy, chỉ bình tĩnh đáp: “Tề Đốc chủ không cần phải nổi giận, hãy tự hỏi chính mình, tự hỏi Xuân Hòa. Nếu Xuân Hòa không muốn, chẳng ai có thể ép nàng.”
Tề Ngọc Trần trầm mặc không nói.
Chu Quốc công tiếp tục nhìn hắn, nhíu mày: “Tề Đốc chủ hiện tại đã là trụ cột triều đình, là cánh tay đắc lực của Thánh Quân. Lão phu có thể thuyết phục Xuân Hòa, ngài lại không muốn gặp nàng, chẳng lẽ ngài thật lòng yêu thích cung nữ kia sao?”
Tề Ngọc Trần đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn Chu Quốc công: “Quốc công gia, mỗi người đều coi trọng những điều khác nhau. Ngài đặt Tiểu Túc và nhà họ Chu lên trên Xuân Hòa.”
Hắn ngừng lại một chút: “Còn ta, điều ta coi trọng là Xuân Hòa. Ta sẽ tôn trọng ý nguyện của nàng.”
Chu Quốc công thở dài: “Xuân Hòa không giống với Cảnh Minh, thậm chí không giống với Nữ Đế. Nàng trong một số phương diện rất truyền thống, nếu lão phu không khuyên, nàng sẽ không tái giá.”
Tề Ngọc Trần khẽ cười: “Vậy thì nàng không cần tái giá.”
Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi.
“Đã gần đến giờ Ngọ, ta không thể ở ngoài quá lâu. Quốc công gia bảo trọng.”
Chu Quốc công nhìn theo bóng dáng Tề Ngọc Trần, giọng trầm xuống: “Tề Đốc chủ, thế sự không chỉ có đen và trắng, hãy cùng hòa quang đồng trần, thuận theo thời thế mà ứng biến.”
Tề Ngọc Trần không nói gì, chỉ rời đi.
Chu Quốc công cảm thấy mệt mỏi, tựa người vào xe lăn.
Người thân tín bên cạnh lo lắng lên tiếng: “Quốc công gia… Tề Đốc chủ, ngoài hai vị Đế quân, mọi chuyện đều coi trọng đại nãi nãi, chỉ e rằng ngài ấy sẽ không…”
Chu Quốc công xoa xoa thái dương, nói: “Thôi, đừng nói nữa.”
Nói rồi, ông cười khổ: “Nghĩ lại, thật hổ thẹn, lão phu đến tuổi này rồi còn phải kéo Xuân Hòa vào vũng nước đục.”
Ông ta già rồi, và cũng sợ hãi.
Như Cố không còn, ông ta chỉ còn hy vọng rằng đứa trẻ của Như Cố có thể bình an lớn lên, thuận buồm xuôi gió.
…
Cái Tết năm nay trôi qua trong sự hân hoan, rộn ràng.
Cảnh Minh và Trần Ninh đều trở về, ngay cả Kinh Nam Vương Sở Nguyên Bạch cũng vào kinh.
Thái Hoàng Thái Hậu, người đã nằm bệnh lâu ngày, khi ngắm pháo hoa cũng hiếm khi có được tinh thần cùng mọi người vui vẻ.
Bà lão tóc bạc phơ, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của thiếu niên tuấn tú hơn mười tuổi, tay kia cầm bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của cô bé chừng vài tuổi, mỉm cười nhìn pháo hoa cùng cảnh nhộn nhịp của kinh thành.
“Thật tốt… thật tốt… Ai gia cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thiên hạ thái bình, khi gặp lại cố nhân, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.”
Người thiếu niên đẹp tựa ngọc khẽ nheo đôi mắt lấp lánh như ánh sao, dựa vào vai bà lão: “Thái hậu bà bà đừng nói lung tung, Hi Nhi còn chưa đưa người đi xem mưa Giang Nam, tuyết Tái Bắc mà!”
Mọi người đều ngầm xúc động, không ai nói thêm gì, chỉ chăm chú nhìn màn biểu diễn múa rồng cá trong đêm gió đông, hoa đăng rực rỡ, ánh sáng chói lòa khắp trời.
Minh Lan Nhược ngồi bên cạnh, nụ cười dịu dàng thu lại ánh mắt đang dõi theo người thân.
Vô tình, ánh mắt nàng rơi trên khuôn mặt của Xuân Hòa ở phía xa, thấy nàng ấy vẫn mỉm cười chỉ huy những người bên dưới chuẩn bị đủ thứ.
Nhưng nụ cười đó không hề chạm đến đáy mắt.
Cách đó không xa, Tề Ngọc Trần ngồi uống rượu, không hề liếc nhìn Xuân Hòa lấy một lần, bên cạnh hắn ta là cô nương tên Thư Duyệt.
Minh Lan Nhược khẽ thở dài.
Hai người này thật là…
Nàng vốn định nói vài câu với Xuân Hòa, nhưng mãi đến mùng bốn Tết, khi Tiểu Hi đồng ý giúp đỡ, nàng mới có thời gian rảnh.
“Vừa mới có tuyết, nàng định đi đâu thế? Chỗ đệ đệ tốt của nàng à?” Thượng Quan Diễm Kiều nhìn Minh Lan Nhược đang chải đầu, nhướng mày, bước tới giúp nàng cài một cây trâm ngọc.
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu Bạch mỗi năm chỉ vào kinh một lần, chàng ghen cái gì vô lý thế?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày: “Hắn cũng lớn tuổi rồi mà không chịu lập chính thất, ai mà biết hắn đang tính gì.”
Minh Lan Nhược không biết nói gì: “Ta định đi tìm Xuân Hòa, dạo này nàng ấy bận rộn lo liệu yến tiệc trong cung, tiếp đón đủ loại quan khách, trông thật tiều tụy. Ta muốn ghé qua thăm nàng.”
Thượng Quan Diễm Kiều ngồi xuống, nói: “Nàng định bàn chuyện Chu Quốc công muốn ép nàng ấy tái giá với Tiểu Tề đúng không?”
Minh Lan Nhược khựng lại, bất giác liếc nhìn cánh cửa phía xa, rồi ngồi xuống: “Quả thật chẳng có chuyện gì qua nổi mắt của vị cựu Đốc chủ Đông Xưởng này.”
Thượng Quan Diễm Kiều tao nhã múc cho nàng một bát yến sào hầm nhỏ lửa: “Trong lòng Xuân Hòa chắc hẳn đang oán giận.”
Minh Lan Nhược đáp: “Muốn sống cuộc đời bình lặng, nhưng lại bị cha chồng ép tái giá, nếu là ai cũng sẽ oán giận thôi.”
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ nhếch môi đỏ: “Thế nào, nàng cũng cho rằng Chu Đại tướng quân làm vậy là tự hủy danh tiết cuối đời sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất