Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Tiền bối bớt giận!”  

             Trác Uyên nhìn thấy lão già nát rượu đang thở ra từng đợt hơi thở lạnh buốt, hắn liền lên tiếng khuyên một câu, để lão ta đừng mượn cớ hơi say mà phát điên ở nơi này, vậy thì hắn sẽ không cản được lão ta mất.  

             Nhưng mà tiểu nha đầu Vĩnh Ninh này, thật sự chẳng biết quan sát tình hình gì cả, nàng ta thật sự đã đắm chìm vào câu chuyện đó rồi, nàng ta lên tiếng hỏi: “Vậy sao đó thì sao, sao đó ngươi đã làm thế nào nữa?”  

             Trác Uyên trợn trắng tròng mắt rồi mím chặt môi, hắn thật sự muốn quăng nàng ta đi cho rồi.  

             Rõ ràng là lão già say khướt này đã nói đến chỗ đau lòng nhất rồi, tinh thần lão ta đang không mấy ổn định, vậy mà ngươi lại còn cố tình không bỏ qua, tra hỏi đến cùng, ngươi muốn chết hả!  

             Quả nhiên, ánh mắt hận thù của lão già say khướt đó ngày một trở nên sâu hun hút, lão ta nghiến chặt răng nói: “Sau đó ta đã đến đế quốc bên phe địch, giết sạch bọn hoàng thất của bọn họ, rồi ta lại đến môn phái hộ quốc của bọn họ giết chóc một phen, ta còn đem tấm biển treo trên đầu môn phái bọn họ ném vào đống lửa, sỉ nhục họ đến tận cùng…”  

             “Hay, sảng khoái lắm!” Lão già say mèm đó còn chưa nói xong, Trác Uyên đã vỗ tay theo lời nói của lão ta, khen ngợi thành lời, hắn hy vọng sau khi lão ta nghe thấy lời khuyên thì sẽ không thấy hụt hẫng, nổi điên nổi khùng.  

             Nhưng điều kì lạ là, khi lão ta nghe thấy lời khen ngợi này, gương mặt của lão già nát rượu đó lại càng trở nên u uất hơn, lão già liếc nhìn Trác Uyên một cái rồi lạnh lùng nói: “Tiểu tử, thế gian này không loạn thì ngươi sẽ không vui ha, sau này nhất định ngươi sẽ trở thành mối họa cho thiên hạ!”  

             Ợ!  

             Trác Uyên bỗng nhiên ngưng bặt lại, đột nhiên hắn cũng không biết nên nói gì, thế là hắn liền rụt cổ lại, bĩu môi khinh thường.  

             Hắn tưởng hắn đã đanh đá lắm rồi, không ngờ rằng lão già này lại còn đanh đá hơn hắn. Lúc đầu chính ngươi là người giết hại biết bao nhiêu gia tộc, động chạm tới môn phái người ta cũng là ngươi, bây giờ ngươi lại nói ta là mối họa hả?  

             Trong lòng Trác Uyên âm thầm lầm bầm.  

             Lão già nát rượu đó nhìn hắn hồi lâu, như thể lão ta đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, lão ta bỗng nhiên bật cười, chỉ tay về hướng trái tim hắn nói: “Tiểu tử, ngươi đấy, có sức mạnh, có mưu trí, lại có tâm huyết nữa, ngươi cái gì cũng tốt cả. Nhưng chỉ có một điểm này thôi, tâm ngươi không chính trực. Ừm… nhưng mà, chuyện này cũng không trách ngươi được, người trong Ma Đạo có ai có tâm chính trực đâu nhỉ? Đừng nói là Ma Đạo, đến Chính Đạo cũng ít người có tâm chính trực lắm, chí ít thì đến bây giờ lão phu ta cũng chưa từng gặp qua, đến bản thân lão phu ta cũng vậy, khà khà khà…”  

             Lão già nát rượu đó bỗng nhiên bật cười chế nhạo, lão ta nói tiếp: “Lúc đó lão phu ta đã gây ra họa lớn, cuối cùng cũng đã chọc người của Song Long Viên ra tay đến bắt ta. Nhưng mà lão phu ta là ai chứ, bọn họ có thể bắt được ta hay sao? Lúc trước lão phu ta về môn phái chịu tội, đó là chuyện lão phu ta cam tâm tình nguyện. Nhưng mà lúc đó lão phu ta mất người thương, đau đớn vô cùng, sao có thể quan tâm nhiều đến vậy, lão phu chỉ cảm thấy cả thế giới này đều đang đối đầu với lão phu, bởi vậy ta mới làm phản với môn phái, giết chóc khắp nơi. Mười môn phái ở Tây Châu, môn phái nào lão phu cũng đã từng đi đến, làm loạn một phen, lão phu giẫm những môn phái cao cao tại thương dưới lòng bàn chân mình. Để bọn họ biết, lão phu ta không bị những quy củ đó ràng buộc, sau này đừng có mà động đến lão phu ta nữa!”  

             “Nhưng mà… vậy thì có tác dụng gì chứ? Chẳng qua là sự xả giận nhất thời của lão phu ta mà thôi, dù sao thì nàng ấy cũng đã chết rồi!” Lão già nát rượu đó không ngừng hét lên, đôi mắt lão ta chứa đầy sự căm thù, nhưng mà rất nhanh sau đó, lão ta cười nhạt một cái, rồi bất lực lắc lắc đầu, lão ta trở nên hụt hẫng vô cùng: “Ầy, nói ra thì, lúc đó lão phu có thù với một môn phái, nhưng do quá tức giận, giận lây đến chín môn phái còn lại, lão phu cũng có khác gì những người đã giết chết nàng ấy đâu, thậm chí còn ác độc hơn họ, lúc đó thật sự lão phu cảm thấy bản thân đã bị điên thật rồi!”  

             Trong lòng Trác Uyên bất ngờ vô cùng, hai tròng mắt hắn liếc qua liếc lại, hắn cau mày thật chặt. Sao đoạn này lại nghe quen tai quá vậy nhỉ, hình như lúc trước ta đã nghe ở đâu rồi vậy!  

             Có tiếng ực ực phát ra, lão già nát rượu đó lại uống thêm một ngụm rượu, lão ta phả ra một hơi rượu nồng nặc rồi lại nhoẻn miệng cười nói: “Ha ha ha… chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi, lão phu ta sẽ điên đến mức đi vào Ma Đạo luôn mất, dấn thân mình vào biển khổ này, không thể tự mình thoát ra được!”  

             “Vậy thì sao ngươi lại phục hồi được vậy?” Vĩnh Ninh hệt như một đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi nghe kể chuyện, nàng ta mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt của lão già nát rượu đó rồi lên tiếng hỏi.  

             Vành môi lão già nát rượu đó khẽ cong lên, như thể lão ta hài lòng với phản ứng này của tiểu cô nương, nàng ta đúng là người biết lắng nghe chuyện mà, lão ta từ từ nói: “Cái này, cũng là nên cảm ơn nàng ấy. Lúc ta đang đắm mình vào nỗi điên cuồng, tình cờ ta gặp được cung nữ tùy thân của nàng ấy, nàng ta đem bức thư cuối cùng của nàng ấy giao cho ta. Khi ta nhìn thấy bức thư đó, ta mới hiểu ra. Thì ra không phải nàng ấy đã bị lừa, những chuyện này, nàng ấy đều hiểu hết!”  

             Lão già nát rượu đó thở dài một hơi rồi ôn tồn nói: “Nàng ấy hiểu đây là kế sách của đối phương, cũng hiểu nếu nàng ấy làm vậy sẽ hủy diệt gia tộc của chính mình. Nhưng nàng ấy hiểu rằng, sau khi cắt nhượng mảnh đất đó, những người dân sẽ trở thành dân chúng của đế quốc kẻ địch đó, sẽ không phải chịu khổ đau từ chiến tranh nữa. Chuyện này là đúng hay sai, đều nằm trong cái tâm của người cầm quyền lúc đó!”  

             “Lúc đó ta không thể không nghĩ đến, trước đó chúng ta đã từng có chung một giấc mơ, thiên hạ là của bá tánh! Câu nói này nói ra thì dễ lắm, nhưng lại có mấy người có thể làm được đây? Sau lưng người thuộc Chính Đạo có viết một chữ “Chính” (Chính ở đây là ngay thẳng chính trực, làm việc tốt), coi thiên hạ và chúng sinh là nhiệm vụ của mình, nhưng mà trên thực tế, sau lưng người thuộc Chính Đạo lại viết một chữ “Ma” (Tâm ma, làm chuyện xấu), còn sau lưng người thuộc Ma Đạo thì chắc cũng không cần nói nữa. Khi nãy các ngươi nói, Song Long Viên bảo vệ sự hòa bình ở Tây Châu, nhưng khi không có chữ “Chính”, thì Tây Châu này vẫn sẽ chỉ là một đống đổ nát mà thôi. Con người sống như một xác chết vậy, nuốt chửng lẫn nhau, đây chẳng qua chỉ là sự ổn định giả tạo vậy thôi.”  

             “Tiểu cô nương, ngươi nói xem, nàng ấy của ta, cắt đất cho địch, thế thì có sai không?” Lão già nát rượu đó khẽ nhoẻn miệng cười, lão ta nhìn sang phía Vĩnh Ninh.  

             Vĩnh Ninh khẽ mím môi, nàng ta cúi đầu không nói gì thêm, rất lâu sau đó nàng ta mới mở miệng trả lời: “Nếu như những người dân đó có được cuộc sống tốt đẹp hơn trước, vậy thì không sai nữa. Đế quốc, đế quốc không phải vì muốn bảo vệ cho sự tồn tại của dân chúng hay sao?”  

             “Ha ha ha… hay lắm, có hiểu biết!”  

             Đôi mắt của lão già say mèm đó khẽ lóe sáng lên, lão ta cười một tiếng rồi gật gật đầu khen ngợi nói: “Thiên hạ là của chung, ngươi cũng ngốc nghếch như nàng ấy của ta vậy, nhưng mà các ngươi cũng thông minh hơn nhiều so với tất cả người trong thiên hạ này. Người ngu ngốc thật sự là ta, rõ ràng lúc ta ở bên cạnh nàng ấy, ta nói ta sẽ cùng nàng xây dựng một vùng đất thiên hạ là của chung, kết quả nàng ấy không còn nữa rồi, ta lại đi làm loạn Tây Châu này, ta đã làm cho dân chúng lầm than, ta đã quên đi lời hứa ban đầu với nàng ấy. Ầy, là ta ngốc mà, ta ngu ngốc quá…”  

             Trác Uyên thấy vậy liền vỗ vỗ vào vai kẻ nát rượu, hắn an ủi nói: “Khà khà khà… Tiền bối à, ngươi không cần để tâm vậy đâu, nam nhân mà, trước mặt nữ nhân mình nói vài lời hoa gió, nói khoác vài câu, rất bình thường mà, ngươi không cần phải đặt nặng như thế…”  

             “Nhảm nhí, lão tử ta không có vô sỉ như nhà ngươi, những lời ta nói trước mặt nàng ấy đều là sự thật!” Lão già nát rượu đó liếc nhìn Trác Uyên một cái rồi bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Lão tử biết ngay là tâm ngươi không ngay thẳng mà. Nhưng người càng có tâm bất chính như người, càng nên tìm một tiểu nha đầu có tấm lòng chính trực mới phải. Giống như nàng ấy của ta vậy, ta nói nàng ấy ngốc, khà khà khà… chẳng qua là nàng ấy quá lương thiện mà thôi!”  

             Trác Uyên thấy giật mình, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng hắn như thể xuất hiện một cảm giác từng quen thuộc vậy.  

             Cảm giác của lão già nát rượu này đối với vị công chúa đó, hệt như cảm giác hắn dành cho Ngưng Nhi lúc đầu. Xem ra những anh hùng lẫm liệt như họ, thật sự muốn có một người ngây thơ ở bên cạnh mình thì mới cảm nhận thấy sự chân thật.  

             Bởi vì khi đối diện với thế giới giả tạo này, chỉ có người như thế, mới có thể khiến cho họ cảm nhận thấy được sự nhẹ nhõm, tự do!  

             Rất lâu sau đó, lão già nát rượu đổ bình rượu vào trong miệng mình, đến khi không còn giọt rượu nào chảy ra nữa, lão ta cười nhạt một tiếng, rồi lắc lắc đầu than thở nói: “Ầy, lại hết rượu rồi, lão phu phải đi lấy thêm chút rượu uống mới được. Mấy người trẻ tuổi các ngươi, có thể nghe lão phu ta càu nhàu nửa ngày thư thế, cũng thật là hiếm có ha. Chúng ta có duyên với nhau, lão phu có thể giúp các ngươi một việc. Nhưng mà chuyện đó phải là một chuyện nhỏ mới được nha, còn chuyện lớn kiểu môn phái như các ngươi muốn đánh bại một môn phái khác thì phải thêm một thứ, lão phu mới có thể giúp đỡ các ngươi được, cũng coi như chút quà biếu mà!”  

             “Thứ gì vậy?” Trong lòng Trác Uyên cảm thấy vui mừng, hắn nhanh chóng lên tiếng hỏi.  

             Sức lực của lão già này mạnh mẽ vô cùng, nếu như có thể có được một lời hứa của lão ta, thì đúng là chuyện tốt trên đời này rồi!  

             Lão già nát rượu đưa tay vuốt vuốt râu, lão ta trầm ngâm hồi lâu, trong mắt lão ta lại hiện lên một miền ký ức: “Đó là một bức tranh, lúc đó ta đã tự tay mình vẽ riêng cho nàng ấy, chỉ tiếc rằng sau khi gia tộc của nàng ấy sa sút, thì cũng không còn nhìn thấy bức tranh đâu nữa. Lão phu từng nói trong gió rằng, ai có thể tìm thấy bức tranh đó, lão phu sẽ đồng ý với họ một chuyện, nhất định sẽ giữ lời. Nhưng mà tiếc rằng, nhiều năm như vậy trôi qua rồi, mà vẫn không có chút tin tức nào. Ầy, cõ lé cả đời này lão phu ta sẽ không thể nhìn thấy lại bức tranh đó nữa…”  

             Trác Uyên liền sốt ruột, hắn nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Tiền bối à, bức tranh đó rốt cuộc trông như thế nào vậy?”  

             “Ờ, bức tranh đó của lão phu ta nổi tiếng lắm, nó có tên là, Giang Sơn Xã Tắc Đồ.”  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, hắn nghĩ về tên bức tranh này, sao lại cảm thấy quen thuộc đến thế nhỉ.  

             Đột nhiên, hình như hắn đã nghĩ ra được điều gì đó, hắn ngạc nhiên nói: “Giang Sơn Xã Tắc Đồ? Cái đó không phải là… lão ta, lão ta là người vừa giỏi thư vừa giỏi họa, đệ nhất ở Tây Châu này, Đan Thanh Sinh!”  

             Đồng tử của hai người thiếu nữ khẽ co rút lại, bọn họ có chút giật mình, sau đó họ nhanh chóng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, bọn ta cũng từng nghe qua chuyện của lão ta, cũng gần cả ngàn năm rồi mà lão ta vẫn còn sống hả?”  

             “Bức tranh… bức tranh ở đâu nhỉ, ta nhớ ở Thiên Vũ có cất bức tranh này!” Trác Uyên nhanh chóng liếc nhìn sang Vĩnh Ninh, hắn sốt ruột nói, đây là vật phẩm để chiêu nạp một cao thủ có một không hai đó!  

             Vĩnh Ninh nghe thấy vậy thì cũng sốt ruột vô cùng, nàng ta suy nghĩ hồi lâu, khóe miệng nàng ta cụp xuống nói: “À, ta nhớ ra rồi, từ lần trước khi các ngươi đi đến Đế Đô, sau khi tam ca đăng cơ, thì không ai thấy bức tranh đó đâu nữa. Vốn dĩ tam ca còn muốn đem bức tranh đó làm quà sính lễ, tặng cho Long Quỳ tỷ tỷ. Hắn ta đã lật tung cả cái quốc khố, vậy mà cũng không tìm thấy!”  

             “Cái tên mập chết tiệt này, ngay lúc mấu chốt lại làm mất đồ quan trọng!” Trác Uyên khẽ cong môi, hắn bất lực thở dài một hơi, nhưng trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm.  

             Lúc đầu khi có bức tranh, thì lại không tìm thấy người đau, bây giờ người xuất hiện rồi, thì bức tranh lại biến mất, đây hẳn không phải là một chuyện tốt. Tuy rằng hắn đã mất đi cơ hội cầu cứu Đan Thanh Sinh, nhưng mà hoàng thất của Thiên Vũ cũng không còn cơ hội nữa rồi!  

             Đặc biệt là tên mập chết tiệt đó, lúc có tranh trong tay, lại còn biết được tung tích của Đan Thanh Sinh nữa, vậy mà hắn ta lại bảo hắn về nước! Vậy ngươi để một gia tộc mới lớn như Lạc gia ở đâu rồi?  

             Trác Uyên thở dài một hơi rồi lặng lẽ gật đầu: “Không tìm thấy nữa cũng tốt, cũng tốt…”  

             Ở một diễn biến khác, ở tầng cao nhất ở Thông Thiên Các, có hai lão già ngồi trên hàng ghế chủ, một người thì đầu đã bạc phơ, nhưng gương mặt thì mịn như da em bé, đôi mắt họ lấp lánh long lanh; một người già khác thì tóc đen, có bộ râu dài bay phất phơ, vẻ mặt lão ta lạnh lùng vô cùng, như thể có một sự uy hiếp kì lạ không nói thành lời.  

             Có một đám cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh ngồi ngay bên dưới bọn họ, họ chính là những cung phụng của các môn phái!  

             “Vậy thì chuyện này quyết định thế nhé, ba ngày sau thì Song Long Hội sẽ bắt đầu, vẫn là dựa theo quy tắc cũ, ba môn phái sẽ thi đấu trước, mời mọi người đi về đi!” Lão già tóc bạc khẽ hất hất tay áo rồi lạnh lùng lên tiếng.  

             Mọi người nhanh chóng cúi người lạy một lạy rồi lui ra ngoài: “Dạ!”  

             Lúc này, có một bóng người xoẹt qua ngoài cửa, lạy hai người họ rồi nói: “Tham kiến hai vị chí tôn, có chút khác thường xảy ra ở kết giới!”  

             “Khác thường gì vậy?” Lão già tóc bạc nhẹ nhàng lên tiếng hơi.  

             Người đó nhíu mày rồi nhanh chóng nói: “Lần Song Long Hội lần này, có chín môn phái đến, thì cửa phải mở chín lần mới đúng. Nhưng bọn ta phát hiện, cánh cổng đó đã mở mười làn, e rằng có người âm thầm xâm nhập vào!”  

             “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, canh chừng nghiêm ngặt!”  

             “Dạ!” Lão già tóc bạc lại vẫy tay, người đó liền cúi người lui ra ngoài.  

             Đợi đến khi nơi đó chỉ còn lại hai người, lão già tóc bạc nhìn sang lão già tóc đen, lão ta cau mày nói: “Kết giới của Song Long Viên chúng ta, không chỉ cần có sức lực nhất định, mà còn cần kết ấn đặc biệt nữa, không có chuyện có thể lặng lẽ lén lút đi vào trong được. Ngươi nói xem… có phải lão ta lại quay về rồi không?”  

eyJpdiI6InFMMXJLTHZucDNoNDVjWlFaTnJseXc9PSIsInZhbHVlIjoiamV4UFE4cFIrNWNBVjRzdWNXb2JoZGRMR21veERkSkdCWFwvdEFscUIzZ3hRKzcrMmhBV0tWZlN4ZVd4U2pnRjNCM1k0cFBlR2tNZ2pLWnc2bDdRS1RnQlNhTWtyZWErRTVDTW1lbVdsNkxMT0kwajhLRWFhVFBrQTE5MTlGUFBERXQrMElDMHNGamRnUlhVaDBZcEtxUHI0M21nNE9cL1hJbVwvMVhadmdXRGVNYnliVTNxSk1MVzF1ZEkwbDdhVThUb2lJMmxuYk1PVFFnd3Ewd0gwZnZPeUx5dlY5TGlJK2JTcWdSZkdDZlgwbFB3YVNMaTU3ejZNa0piZDFEM2xhYURsR09kQ3VaMFhkQ0ExRU1PYjg0dzBcL0hrMkdsUWFYNEFHaUJcLzVFRHA5STBLZm42QlhlRnp1a04wa1NcL25zZUtyRDBWUlNSYXk4Vmo1N2dYMVQ4bnY5MTFJcjdINXV0WXlBdE9WMTJVaFl0Z3k1U2NtV1RBNkhzSllMZG1kQnFqQmxkamViQzkyaGM1YU1zMzZEVEVVY01SejhGcGFVMGtwYUthTWlvelFteFBTSXo4WHRVa25xZGpDQjJLWTI5R3NWcXF0U1NcLzN4bEgwNk13dFo1UjUyUTUxNkJKalwvQm84TXZhd1EzSWRIWFwvenRCblBFZ0dadThlaUtJdklTRWc5dGRQMDVYUm5pR2dlN3pEcFZ2Y0tMdyszRUc5XC8yZ1wvZlIrRWwxN2pjOFluN29HRE5kQ2tvMzhBb0FQdVB5YzVmYUJ5YlBKT2x4WTJyc2RqYWdXaU9hOU9FSlBrRkd6NXlJT21xQ3c4N3loc0tVem50SmZKRFhjOSszRjhOSXYyKzFpOGVkK1A0eHl2c3JXNG9uN1JDNWQ0dlwvWTJtaGNtNlJsSDBuXC9VMU12WHVGbFNWUVZQV0ZpSkk4TzhvTEFBb0pKUThZT1hqZzVmaGZyNmVWZmxDMUpBUGhmQSttK1ZRTzNhaUdFdGR0aks2UGQ0dkNka28wS0JDNHdXZlRES3FXTVVHaWZCTlQwNXNmT0R2azlIMm1MdEFja0ZRc2VZVWdaU05yN3F5SE9lQ3AwK0FpSDZsZzZFMlF3WHU0d01OQ2ZlY3psMURjTUlIVEpLN3ZUSjR2b2gwVnRkME44cndaUGZUM2tsdkVXXC91KzJRUlo1dTdqNExYVWhTNWs2OEVHcWNuUXEwSzQyZVJWVFNIZEtqc01IRmhGN1BpMWRiVk5JTWx0ZXQ3ejBYUUhyanN3SEJuU1grdWVhMHRJc2RCZDRja05LbUxaM2hYTjNQSDJGMVFBPT0iLCJtYWMiOiI4YzkyOWY2Njk0MjMyYzA2NjYwYTJmOGY4YTlhNzY4MWIxMjM5YzFkYzZlMjdmNjVkM2RlODI4MzY5YTg2ZTE0In0=
eyJpdiI6ImltMzdPbjJmV1wvM1VsNThUR1F5bHJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFhUFVKZm96bDFpeDZYOFpBRktSNUgrRkN1R0s3YUxjbzhCQmUyMjJwS1NXcTIxYkxZRHdNZG1kWVNUVm5veVwvVFBwVUQxVTd5NVAyNHNlT05VcWd0Q2tFT2RnT3FSZDYyaTJuMUk1VEppMzFLYVZsWThxbzdXN2U3YXhsMzhVWjZZeXNTRjhmdTFZYkxiQm1oYlpSZUZNTUtFM2x5cnBMUzE1R1BseXhUc1Q4cUJHR3BcL3grbVhjeWdEdlwvTVk4RFJwSlwvVmEzMk9iSkZQT0J1VCs5clRKamEzUzhWcTRBQ3plcEhqVlZlcUhmNVwvclhHNnpldkdDcmV2dEZEOGoxWjlza0t3TURIbmFXc1BSUStlUHhCTklhd0hjT1dPMTBPZytmOWxlTnlsS0lZalBqcGJOYTM3SmdrTUcyQ3YxcnJBQnhuWHNjQ0ZTenJ6UTJKd3F3bWJlRU8xVGJITytkZ2l5NnBQRkJlT01aVnFBcGFrcmpMOVFHamhrUGE1TEpCZ0JkbFRXVTRcL2w5azhHVUI4SzhRZXNvWEs5YUdSTlR0Wit2WlQrS3V2RTg9IiwibWFjIjoiOTk3NWNhYzRkNmE4OWE0YTI5ZjM1YWVhYzEzYzlhYmFiZDczYWI5MDMwOTNkMDY4Mzc5NjEyMTYzNTFmYjU2NyJ9

             Người từng là đệ tử mà hai người chúng ta vừa ý nhất, lần này lại quay về môn phái, rốt cuộc là lão ta muốn làm gì…

Ads
';
Advertisement