Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ba ngày sau thi đấu hả?”  

             Trong một góc ở khoảng sân nhỏ đó, gương mặt Trác Uyên vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn sang ba vị cung phụng mới vừa quay trở về, gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Hắn lại quay đầu lại nhìn về hướng các căn phòng, các đệ tử bây giờ đang nhanh chóng đột phá, hắn nhíu chặt chân mày nói: “Thời gian này thì cũng gấp gáp quá rồi, nhưng không kịp thì cũng phải kịp vậy. Ta nói ba người cung phụng các ngươi, các ngươi đã biết rõ thời gian bên ta gấp rút rồi, vậy mà các ngươi cũng không bảo họ kéo dài thêm chút thời gian hả?”  

             Đồng tử của Dương Sát khẽ co rút lại, lão ta giận đến mức muốn đánh nhau mất: “Chuyện lớn do nhiều người quyết định như vậy, ba người chúng ta, chỉ thuộc một Hạ Tam Tông nhỏ bé, sao lại có thể quyết định được chứ? Bây giờ ngươi lại nói thời gian gấp rút nữa, vậy lúc sớm hơn ngươi làm gì hả. Sao mấy ngày trước, ngươi không đưa thuốc giải cho bọn họ giải độc đi, như vậy không được sao?”  

             “Ầy, nếu nói như vậy thì chỉ có thể xem tạo hóa của họ rồi!” Trác Uyên không hề để tâm tới Dương Sát, hình như hắn cũng cảm thấy không ổn nên liền tự tách mình khỏi cuộc trò chuyện, hắn lạnh lùng lên tiếng nói.  

             Dương Sát thấy vậy, trong lòng lão ta càng thêm tức giận, gò má lão ta khẽ giật giật: “Trời đất ơi, Trác Uyên, ngươi là người dẫn đội của Ma Sách Tông bọn ta đó, ngươi đừng có trở nên không đáng tin thế được không? Tạo hóa là gì vậy chứ, ngươi không tự lập kế hoạch trước hay sao? Còn nữa, hai thiếu nữ vừa bước ra khi nãy, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, ở đây mà ngươi còn đi gọi kỹ nữ nữa hả, ngươi có còn chút trách nhiệm nào của người dẫn đội không vậy…”  

             Dương Sát lớn tiếng mắng nhiếc, lão ta tức giận đến mức hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài, lão ta giơ nanh múa vuốt, nếu như không phải hai vị cung phụng còn lại cản lại, có lẽ lão ta sẽ lập tức xông về phía Trác Uyên để đánh nhau.  

             Trác Uyên thì lại điềm tĩnh ngoảnh mặt ra chỗ khác rồi bất lực nhún vai, hắn thở dài một hơi, như thể chuyện này chẳng liên quan đến hắn vậy. Nhưng mà trong lòng hắn thì đang âm thầm tính toán thời gian.  

             Nếu như hắn không tính toán sai thì, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ đột phá trong vòng ba ngày này, Mà chuyện này do người quyết định, ai biết được lỡ có chuyện ngoài dự kiến rồi sao?  

             Lỡ như có người tự nhiên nổi hứng, muốn liên tiếp đột phá, liên tiếp đóng cửa phòng nửa tháng trời, cũng không phải là không có khả năng này ha!  

             Đây gọi là ngày thường không lo thắp hương, cuống lên mới lo chạy đi ôm chân Phật, chạy đến Song Long Viên rồi, ở đây nhanh chóng đột phá, trong cả mười môn phái, e rằng chỉ có mình Ma Sách Tông làm thế mất!  

             Nếu để các môn phái khác biết chuyện này thì họ sẽ vô cùng bất ngờ cho xem.  

             Đại ca à, đệ tử môn phái các ngươi có phải thảnh thơi quá rồi không, bộ không có chút áp lực nào hay sao? Đột phá ở chỗ này hả, bộn còn tâm trạng đột phá nữa hả, đại chiến cũng sắp bắt đầu rồi!  

             Ngoài nơi gấp rút này, thì làm gì còn nơi nào khác có thể để cho tất cả mọi người đều đột phá được chứ!  

             Nhưng mà, bọn họ không hề biết rằng, Trác Uyên đã giám sát đám người này hằng tháng trời, bọn họ cứ mãi hành động như thế. Bây giờ khó khăn lắm họ mới lại có được sự tự do, có ai quan tâm chuyện có đang gấp rút hay không, còn không nhanh chóng tu luyện nữa?  

             “Được rồi, cứ như thế đi, ngày đại chiến hôm đó, các ngươi cứ kéo dài thời gian. Lúc thật sự không thể kéo dài nữa, một mình ta, sẽ đánh bay bọn họ!”  

             “Một mình ngươi cái đầu ngươi ấy!” Trác Uyên vừa ưỡn ngực lên tiếng đề nghị, thì Dương Sát liền lên tiếng mắng mỏ, lão ta hét lớn nói: “Ngươi nghĩ đây là sàn chiến của mình ngươi hả? Cuộc chiến cá nhân ở Song Long hội là cuộc chiến cá nhân, cuộc chiến đoàn thể mới là cuộc chiến một lần mang tính quyết định nhất. Đầu tiên sẽ là cuộc chiến cá nhân, một mình ngươi bốc mười lá thăm đi!”  

             Qủy Sát nghe vậy, cũng đành bất lực lắc đầu, vẻ mặt lão ta vô cùng khó coi, lão ta nhìn sang Trác Uyên rồi nói: “Ầy, ta biết là một mình ngươi có thể đánh được mười người, nhưng quy tắc của đại hội, ngươi cũng chỉ có thể đánh một trận duy nhất mà thôi, sau đó thì dựa vào điểm tổng kết để xếp hạng các môn phái với nhau. Bởi vậy nên tông chủ mới nói, có mình ngươi mạnh thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà trong cuộc chiến đoàn thể ta sẽ lại có ưu thế lớn đó!”  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, trong lòng hắn đã hiểu rõ, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi nói: “Ây, sao Song Long Hội này lắm quy tắc thế, tất cả mọi người cùng nhau xông lên, tất cả mọi người cùng chiến đấu với nhau, không phải rất nhanh hay sao?”  

             “Khà khà khà… chuyện này cũng là vì để đánh giá tiềm năng của các môn phái ấy mà!” Dương Sát cười khổ một tiếng, lão ta bất lực lắc đầu. Có lúc tâm tư của tên Trác Uyên này khá bí mật, có lúc thì lại suy nghĩ đơn giản vô cùng.  

             “Vậy thì được rồi, nếu như đã như thế, chúng ta cũng không biết làm gì hơn, tới lúc đó rồi nói vậy, cứ nghe theo lệnh trời đi!”  

             “Ngươi bảo ta nghe theo lệnh trời đi, bảo ngươi nghe theo lệnh trời…”  

             Khi nghe thấy lời này của Trác Uyên, ba người họ chỉ biết im lặng, Dương Sát thì càng tức giận đến nổi muốn bùng cháy, lão ta muốn nhảy nhào lên. May thay có hai vị cung phụng còn lại cản lãi, mới kéo lão ta ra được. nếu không, lão ta nhất định muốn đánh nhau với Trác Uyên mà!  

             Thế là, chuyện cứ như thế, Trác Uyên cứ tỏ vẻ không quan tâm nhởn nhơ vui vẻ, trong lòng ba vị cung phụng vô cùng lo lắng, bọn họ canh giữ cho các đệ tử đột phá, bọn họ thật sự hy vọng các đệ tử có thể nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng này.  

             Nhưng mà, ba ngày liên tiếp trôi qua, không có một ai bước ra cả, điều này khiến cho ba người họ có chút tuyệt vọng. Nếu như không phải sợ sẽ tổn hại đến tu vị của các đệ tử đó, không phải do Trác Uyên ngăn cản, thì Dương Sát sẽ liền xông vào trong ép bắt bọn họ, lôi kéo đám đệ tử ra ngoài.  

             Cốc cốc cốc!  

             Lại có âm thanh quen thuộc đó vang lên, có một người mặc áo bào màu xám đang đứng ở ngoài sân, lão ta cúi người với bọn họ rồi nói: “Các vị khách quý của Ma Sách Tông thân mến, Song Long Hội sắp bắt đầu rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng của các vị ở đâu, trưởng lão bọn ta đặc biệt phái ta đến để mời các vị đấy!”  

             Khóe môi của Dương Sát khẽ run lên, gương mặt lão ta vô cùng bất lực, lão ta nhìn sang Trác Uyên rồi thở dài nói: “Ầy, làm sao bây giờ?”  

             “Kéo dài thời gian đi!” Đồng tử của Trác Uyên khẽ co rút lại, hắn mở miệng ngay lập tức.  

             Gò má của Dương Sát khẽ giật giật, lão ta liếc nhìn hắn một cái, sau đó thì liền dùng tay ôm lấy bụng mình, kêu gào thảm thiết nói: “Ây da, ta đau bụng quá rồi, đồ ăn của các ngươi ở đây không được sạch sẽ lắm, ta muốn đi nhà xí…”  

             “Quý khách à, mọi người đều là kẻ tu luyện, bọn ta đâu có cung cấp thức ăn hay nước gì cho các người đâu, những người có tu luyện giống như ngươi, có lẽ cũng sẽ không bị đau bụng, chắc là ngươi đã ăn phải đan dược độc hại gì rồi đó!” Người đó giật mình, lão ta bình tĩnh lên tiếng nói.  

             Cả người Dương Sát bỗng nhiên cứng đờ lại, khi nãy gương mặt lão ta đau đớn đến mức đỏ bùng, vậy mà bây giờ lão ta lại nở một nụ cười tươi rói: “Khà khà khà… ẩy, thần kì quá đi, ngươi vừa nói thế thì ta thật sự đã không còn thấy đau nữa rồi!”  

             Ngu ngốc!  

             Trong lòng mấy người Trác Uyên bỗng nhiên ngưng bặt, ai nấy đều cảm thấy  không biết nói gì hơn!  

             “Nếu như không có chuyện gì nữa thì mời đi theo ta đi!” Người đó bỗng nhiên hừ một tiếng, lão ta liếc nhìn bọn họ một cái rồi liền tự mình đi trước, lão ta còn vừa đi vừa càm ràm: “Ta đã từng gặp những kẻ nhát gan, nhưng cũng chưa từng thấy ai nhát gan thế, trước khi đại chiến diễn ra thì lại đi giả bệnh. Nếu như đã không dám bước lên sàn đấu, thì ngươi còn đến đây để làm gì nữa, bộ bị bệnh hả!”  

             Dương Sát khẽ nhíu mày, gương mặt lão ta ra vẻ vô cùng uất ức, sau đó lão ta nhìn sang Trác Uyên, tức giận nói: “Tiểu tử, hôm nay lão phu ta bị người ta coi thường, tất cả đều bởi vì ngươi cả. Bây giờ bọn ta sẽ đi kéo dài thời gian cho ngươi, tới lúc đó, ngươi không giành lại được mặt mũi cho bọn ta, thì bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu, hứ!”  

             Dương Sát hứ một cái rồi dẫn đầu đi trước, hai người còn lại liền nhanh chóng đi theo sau.  

             “Ngươi có mất mặt thì liên quan gì đến ta chứ, ai bảo khi nãy ngươi diễn lố bịch quá làm chi?” Trác Uyên trợn trắng tròng mắt, hắn thản nhiên nói, nhưng khi hắn nhìn sang những căn phòng cứ mãi không có động tĩnh gì đó, hắn liền khẽ nhíu chặt mày lại.  

             Cái đám nhóc này, bây giờ rốt ngươi đã đột phá đến đâu rồi hả?  

             Cộc!  

             Đột nhiên, có một tiếng động nhanh như xé gió vang lên, có một luồng khí mạnh xông ra khỏi căn phòng, sau đó tràn ngập khắp khoảng sân nhỏ này. Mắt Trác Uyên chợt lóe sáng lên, hắn liền quay đầu nhìn sang, đó chính là phòng của Thích Trường Long.  

             Cộc cộc cộc…  

             Tiếp theo đó, liền có liên tiếp những tiếng động nhỏ phát ra, luồng khí màu trắng đục bay ra khỏi các căn phòng.  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày một cái, đôi mắt của hắn ngày càng trở nên sáng hơn, khóe môi hắn cong lên nở một nụ cười vui mừng.  

             Mấy cái trứng rồng trưởng thành này, cuối cùng các ngươi cũng nở rồi, tiếp theo đây, chính là lúc các ngươi xòe cánh bay cao, khà khà khà…  

             Mặt khác, ở một cái ở trường thật lớn, khán đài xung quanh lúc bấy giờ đã chật ních người ngồi, họ đều là khách quý đến từ các đế quốc ở Tây Châu, họ được phái đến đây để tìm hiểu tình hình sức mạnh của các môn phái.  

             Vĩnh Ninh và Vân Sương lúc này đang nhìn xuống dưới, vẻ mặt họ vô cùng chờ đợi, nhưng mà dù họ có tìm thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của Ma Sách Tông đâu, họ bỗng dưng cảm thấy sốt ruột.  

             Mà người của Huyền Thiên Tông và Ngự Thú Tông, sớm đã đến được đây rồi, bây giờ họ đang điềm tĩnh đứng trên võ đài, đợi tới lượt bốc thăm. Trước mặt bọn họ là một lão già râu trắng như tuyết, lão ta chính là trưởng lão trọng tài lần này!  

             Trận quyết chiến của các đệ tử thuộc Hạ Tam Tông, chí tôn của Song Long Viên thậm chí còn không có tâm trạng đến xem, họ phái một vị trưởng lão đến để xem xét tình hình đã là hay lắm rồi.  

             Điều này khiến cho những ai muốn gặp mặt chí tôn của Song Long viên, những người mạnh nhất ở Tây Châu này, thấy thất vọng vô cùng!  

             “Thông báo trưởng lão, người của Ma Sách Tông đến rồi!” Chính vào lúc này, có một người trung niên mặc áo bào xám đến trước mặt lão già đó, cúi người, sau đó lão ta dùng vẻ mặt khinh thường nhìn về phía ba người ở phía sau lưng một cái rồi lui người về sau.  

             Vị trưởng lão đó ngước mắt lên nhìn, sau đó lão ta cau chặt mày lại, gương mặt lão ta vô cùng thắc mắc hỏi: “Ba vị cung phụng Dương Sát à, sao lại chỉ có ba người các ngươi đến thôi vậy, đệ tử của các ngươi đâu?”  

             À, cái này…  

             Ba người cảm thấy giật mình, họ  cứ ta nhìn sang ngươi, ngươi lại nhìn sang ta, không biết nên mở lời thế nào, sau cùng vẫn là Dương Sát gắng gượng lên tiếng nói: “Thông báo trưởng lão, trước khi đại hội diễn ra, đệ tử của bọn ta có chút chuyện cần phải nán lại, chắc là trễ chút mới đến đây được ạ!”  

             “Ha ha ha… chuyện cần nán lại gì chứ, bọn họ căn bản là sợ hãi bổn thiếu gia ta, không dám đến đây mà!”  

             Đột nhiên, khi Dương Sát vừa dứt lời, thì liền có một giọng nói chảnh chọe vang lên, bọn họ ngước mắt sang nhìn, người đó chính là Hôi Hùng của Ngự Thú Tông.  

             Hôi Hùng vác thân thể cực lớn của hắn ta đến trung tâm của võ đài, hắn ta nhìn sang tất cả mọi người rồi cười đắc thắng nói: “Có lẽ các ngươi không biết, chính là gần nửa năm về trước, một mình ta đơn thân độc mã, đến đánh nhau với Thiên Anh Môn của bọn họ. Bây giờ bọn họ đã hết người để phái đi rồi, liền phái đi những kẻ bệnh già tàn tật đi, người dẫn đoàn của bọn họ chỉ là một tên tiểu tử thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng ba mà thôi, tu vị còn không cao bằng tu vị của các trưởng lão cung phụng tầm thường khác nữa! Lúc đó ta có ý tốt đi đến nhắc nhở bọn họ, xem ra bây giờ họ đã hiểu ra rồi, họ đã hiểu ra bọn họ không nên bước lên võ đài này rồi, bọn họ đã bị ta dọa sợ chạy trốn rồi, ha ha ha…”  

             Vừa nghe thấy lời này, toàn bộ khán đài lập tức trở nên ồn ào, tiếng xì xào cứ liên tục phát ra. Mọi người đều đang bàn tán với nhau, họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.  

             Lỡ như thật sự giống như những gì kẻ này nói, không lẽ người của Ma Sách tông đều đã bị dọa chạy cả rồi? Vậy thì lại mất mặt quá, còn nhục nhã hơn việc lên đài chiến đấu mà lại để thua nữa. Cả ngàn năm nay, Song Long Hội chưa từng xảy ra sự việc thế này nữa!  

             Vị trưởng lão trọng tài đó không biết đây là thật hay là giả, chỉ đè nén lửa giận trong lòng, trong lòng lão ta âm thầm tức giận.  

             Nhưng khi tên Hôi Hùng đó thấy thế, hắn ta còn tưởng mình đã đoán đúng rồi, lại còn ăn nói phô trương hơn, hắn ta nhìn sang hương Huyền Thiên Tông, rồi cười lớn một cái, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn sang hướng bọn họ rồi nói: “Xem ra cuộc chiến của Hạ Tam Tông lần này, phải diễn ra giữa hai môn phái chúng ta rồi ha!”  

             Đám cô nương của Huyền Thiên Tông bĩu môi chế nhạo, ai nấy cũng trợn trắng tròng mắt khinh thường!  

             Bọn họ đã từng nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Trác Uyên, làm gì đi tin mấy lời ngu ngốc của hắn ta chứ? Trác Uyên công tử mà lại bị một kẻ lỗ mãng như này dọa sợ đến chạy, ngươi nói đùa chắc?  

             Trác Uyên vốn là cao thủ có thể chiến đấu với đệ tử thiên tài của Thượng Tam Tông đó, tên Hôi Hùng này mà cũng muốn ra tay với Trác Uyên công tử hả, hắn ta cũng xứng hay sao?  

             Như thể đã cảm nhận thấy sự khinh thường của các nữ nhi, Hôi Hùng liền thở mạnh, trong lòng hắn ta vô cùng tức giận. Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp lên tiếng nói bừa tiếp, thì lại có một tiếng hét lớn vang lên!  

eyJpdiI6IjJ6NXJqcHMydDhOSnlrbTN2U3hCRnc9PSIsInZhbHVlIjoiT0dcL3JqRWlUREM5TmlkTENnYmhYMDM4MXBcL0dSQ01DbDd3R05Ia1cya2dLZE9SNFpNNnI0RG1za2ZtTmVwallpcnJJVjJ5cTRSYVgzM0JPSVZ4ekUrOGxLY3g0N2tGNEUzNG5mQUhnZGRPTU1ycmtZMXdqRGNNTSt1dm1Lc0FTWGlaR25uT3VreHlZZElINEo4QUlXNXhXTkVxZFwvUFF0U0hjeG56a21PaUZIZmFCaVZSV2JpYkp0NlNhbmhVK1I5elhyU2s1UUoxRTRweVp4QW5FSnMwZlBzNG04SHNkRnc3WGR4UW1vUWxSeTFvc1F3SGowM1JwdnNKTzRLVnBNbHYwVklHSGVUeXBCOTA4U0oxTFhBbzJLaGdkMWZhT0MyODVPU1dUNzRlWHc9IiwibWFjIjoiMDA5Y2I5ODVhZDIwNDAzYmM3ZjQ5MTg5MjkwMDc1NmE4YzU3NzI4Y2JlM2NiODgzZTM4YTNiYjIyYTAzODljYyJ9
eyJpdiI6IklQSTlyVXRjOGQwSkQ1ZnNIRnA1YVE9PSIsInZhbHVlIjoiejRISGU5N3p3OCttYUdVQTRrcE9PM3ROblFDSWRmQ2hDWnRIWUxGR0dxdVJZNU1CQlRGcStySGNVS0JVSE52dmdLM21GVDJZXC9XV1pVQmNOQXZiV3JNKzl5OURIa09QNStzaWVZSmNhZ1Z6Sk53QjVhMGpPaFlFYUNFSUdJR1Y2bzMwTlZwN3V4TWp0b3piNTNkR0hmdm41MTZkYjU0c1RuNzN0Y0VkUVQ1OFVWNEZDcnoxamZpRG1lMUhlU1d2TGUwcTNkejN4VElCd3I2Q1lSWklwN1JlMTd6Z3J4NTVnOGRTZHBoNGF3enNtdEtmMEVMU0NVRnlpWVZycnpyMkw1Rk9ZQW9tc2xKK2hsNzh1R0hpYmppR3pxM0lPUmRRSG52anIwU2Z3amlcL3dYMmNSUGlJY0VQUERtdEFid2ltaFJGVXpEUkZERmdMMkw4bG80djNFeGxVVWJ0VDVDRTJkOGVkREFadXRKZDlrS1BLR3hkcHNOd3Q0aFdjTGRxZHlIRDV6NVFQYUpaSjNXNitNZXZGc0swa3BhTDJMeUwyZ1BLb1RjTDZcL1l6SHRUWnZjczUrS0ZodjEyRWtzc21rSWh4bGNsaWRwMEdvbWVYbUtMUHJQRGZTTW0wMU94NDcyZjZGbUlDYVRQc1Uxb3lGNEFPNURseDFLdklxU25rY0IzZkdtWDRaSCtpYkZHRFB1RExId0szeVBRY0tpeFRKWTZYaXYxTHVzMmx1TEJMRjlRYmErdnd3dU5EU2hGMnpCZHBoUTdQaWY1ejdQNjNKZzg0UVdGUlczVW9mMjF1czhFQXJGaXZvWFhEbllhZThSajhhenJoUUxkNFpsQ0xKTjVRbEk2R3QrdGhRWHh5MlhTK0pPZ1VBdW81SkhBZ0M4bUhlSTdGaWNOTDQ9IiwibWFjIjoiMjJjODQwNzZkOGQyZjJkOTM4M2NjZmFiMjZmYzE4NzFiODQ0MmRiNjc4YzllNGMyOTg2ZWI0Y2JjN2I5Mjc2ZiJ9

            

Ads
';
Advertisement