Lúc trước thì phải, bây giờ không phải?
Không lẽ, người này là đồ đệ bị môn phái loại bỏ, bị trục xuất khỏi môn phái hay sao? Nhưng mà nếu như như thế, người này làm gì có thể đi vào trong đây được? Những môn phái bình thường sẽ rất đề phòng những đệ tử bị trục xuất. Những nơi giống như Song Long Viên này, không thể không có chút phòng bị nào.
Con ngươi của Trác Uyên co rút lại, hắn âm thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Như thể đã nhìn ra được những suy nghĩ trong lòng hắn, người đó liền bật cười một tiếng rồi lắc lắc đầu, lão ta cười châm chọc nói: “Khà khà khà… bọn họ không muốn ta quay về đây, nhưng mà thật đáng tiếc, nơi mà lão phu ta muốn đi, không ai có thể cản được bước chân ta!”
Ngang tàn!
Trong lòng Trác Uyên cảm thấy bất ngờ vô cùng, hắn nhìn lão ta một hồi lâu, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút kính nể, đồng thời cũng cảm thấy sợ sệt. Người như thế này, nói hay một chút thì là đấng anh hùng vô địch, còn nói không hay một chút, là kẻ không coi ai ra gì!
Nếu như lão ta phát điên lên, không coi ai ra gì hết, bất chấp tất cả, có lẽ không ai có thể ngăn cản được lão ta mất!
Ẩy, sao lại có cảm giác từng quen biết ở đâu nhỉ, đây không phải là lão tử ta sao?
Trong lòng Trác Uyên suy nghĩ, rồi lại có chút ngạc nhiên, cảm giác sau khi đã phân tích tường tận, khí thế của lão già này cũng có lúc giống hắn quá chứ!
Hàm râu của lão già nát rượu đó khẽ run lên, lão ta nhìn hắn một hồi lâu, rồi lại cười nhạt, lão ta vẫy vẫy tay nói: “Không cần phải căng thẳng đâu, ngươi có ơn tặng rượu cho lão phu, ta thấy ngươi với ta cũng ăn khớp nhau lắm, bởi vậy ta cũng không tùy tiện làm khó ngươi đâu!”
Tiếp đó, lão ta lại nhìn sang hai người Vĩnh Ninh rồi nở một nụ cười trêu chọc.
Cơ thể của hai người Vĩnh Ninh khẽ run lên, bọn họ liền lùi một bước về phía sau, bọn họ nhìn lão ta, gương mặt họ vô cùng đề cao cảnh giác. Không hiểu tại sao, lão già này luôn làm bọn họ cảm thấy lão ta rất nguy hiểm.
“Khà khà khà… không cần hoảng hốt đâu, lão phu không phải loại người bắt nạt các tiểu cô nương đâu!”
Lão già say mèm đó lạnh lùng nở nụ cười rồi từ từ nói: “Nha đầu à, ngươi là công chúa của Thiên Vũ ha. Khà khà khà, chuyện của Thiên Vũ, lão phu nghe ngóng hồi lâu cũng hiểu được đôi chút, khi nãy nghe hết những lời các ngươi nói, có lẽ là sự thật. Vậy thì ngươi cảm thấy, phụ hoàng của ngươi làm như thế có được không?”
Vĩnh Ninh nhìn sang Vân Sương đang đứng cạnh nàng ta một cái, nàng ta suy nghĩ một hồi, rồi chậm rãi nói: “Tuy rằng lão ta là phụ hoàng của ta, nhưng lão ta bán đứng lãnh thổ như thế, làm cho người người tức giận, ta thật sự không dám đồng tình với lão ta!”
“Ha ha ha… đúng là một vị công chúa oai phong chính trực, vậy nếu như lão ta chỉ nhượng đất mà không lôi binh vào thì sao?” Lão già say khướt đó cười một rồi tiếp tục nói.
Vĩnh Ninh giật mình, nàng ta thắc mắc hỏi: “Hai chuyện này không giống nhau sao?”
“Không giống nhau, dĩ nhiên là không giống nhau rồi!”
Hàm râu của lão già nát rượu đó khẽ chuyển động, lão ta khẽ cười lắc lắc đầu nói: “Kéo binh lính vào cuộc, sẽ gây ra cảnh cướp phá giết chóc, tổn thương đến bá tánh cực khổ. Nhưng cắt nhượng lãnh thổ, chưa chắc sẽ tạo nên cảnh lầm than này. Nói đến việc này, lãnh thổ là của hoàng gia, không hề liên quan gì đến tiền tài của dân chúng cả! Bất luận là kẻ nào đăng cơ, thì người dân sống trên mảnh đất này cũng vẫn phải sống cuộc sống không bằng cầm thú, có gì khác biệt đâu chứ? Các ngươi vui thì bá tánh cũng khổ, các ngươi chết thì bá tánh cũng khổ. Cho nên lão phu ta mới nói, bất luận là Song Long Viên, các môn phái khác hay là các đế quốc lớn, chuyện họ làm chỉ là nuôi dưỡng lẫn nhau, kẻ hút máu ăn thịt chính là những con kiến ở phía dưới cùng!”
Trong lòng ba người có chút rung động, họ nhìn nhau một cái, như thể họ đã bị làm cho cảm động rồi.
Trác Uyên suy nghĩ một hồi rồi điềm tĩnh lên tiếng: “Động thái này của Song Long Viên đã ổn định sức mạnh của Tây Châu, cũng ổn định được việc gia tăng chiến lực, đây là một chiêu thức hay đó. Nếu như sức lực của Tây Châu yếu kém, không phải để cho kẻ địch dễ dàng thâm nhập vào hay sao? Vậy những người chịu thương tổn, lại là những người bá tánh!”
“Nhảm nhí!”
Lão già nát rượu đó cười một tiếng rồi lại uống một ngụm rượu gạo trong bình, lão ta bĩu môi nói: “Đây chỉ là một cái cớ mà thôi, thứ bọn họ bảo vệ chính là cái mỏ đan dược kia, cả tu vị và lợi ích nữa, làm gì liên quan đến thường dân bá tánh chứ? Cứ cho rằng đám đại quân ở Trung Châu đó thật sự thâm nhập vào, thứ bọn họ muốn chiếm được cũng chỉ là tài nguyên tu luyện thôi, chứ làm gì ra tay với người dân thường? Mấy người giống như những người trong Song Long Viên này đều cần những con kiến nhỏ này để giúp cho họ để khai thác nguồn tài nguyên khổng lồ mà bọn họ mơ ước.”
Trong lòng của Trác Uyên vô cùng bất ngờ, hắn thấy lão già nát rượu đó hình như có chút tức giận, hắn liền liếc mắt với hay người thiếu nữ một cái, bảo bọn họ đừng tùy tiện chọc giận lão ta.
Hình như đã nhìn thấy nỗi bất an trong lòng hắn, lão già nát rượu đó liền bật cười, lão ta vẫy vẫy tay nói: “Xin lỗi, khi nãy là lão phu ta có chút kích động rồi. Chỉ có điều khi nhắc đến mấy chuyện này, tự nhiên lại bộc phát thế thôi! Thật ra lúc trước lão phu ta cũng giống như các ngươi vậy, cảm thấy Tây Châu như này rất tốt, ít nhất thì chiến tranh hỗn loạn rất ít khi diễn ra, tưởng nơi đây là nơi thái bình thịnh vượng. Nhưng từ khi gặp phải người đó, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi…”
“Vậy… người đó là nữ hay sao?” Mắt Vĩnh Ninh chợt lóe lên, nàng ta nhỏ nhẹ hỏi một câu.
Lão già đó cau mày, lão ta thắc mắc nhìn sang nàng ta: “Ẩy, tiểu cô nương này, sao ngươi biết được vậy?”
“Còn phải nói nữa sao, người có khiến người nam nhân thay đổi, không là nữ nhân chứ còn ai nữa!” Vĩnh Ninh ưỡn ngực tự hào, nàng ta vô cùng tự đắc nói.
Lão già nát rượu đó bỗng nhiên bật cười, lão ta khẽ gật đầu, cười châm chọc nói: “Tiểu cô nương có kinh nghiệm thật đấy, nói đi, ngươi đã thay đổi mấy tên nam nhân rồi?”
“Nói bậy! Ta… ta vẫn còn rất trong trắng đó nha, tới bây giờ ta còn chưa khiến ai thay đổi nữa…” Vĩnh Ninh lén nhìn Trác Uyên một cái, gò má nàng ta đỏ bừng như máu.
Trác Uyên thấy vậy thì liền không biết nói gì, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Tiền bối, ngươi đừng để ý nàng ta, nàng ta chẳng qua chỉ là nghe nhiều chuyện tài tử giai nhân quá mà thôi!”
“Tài tử giai nhân… khà khà khà, có lúc đó không chỉ là câu chuyện đâu!”
Ánh mắt lão già nát rượu bỗng trở nên bàng hoàng, lão ta bất lực thở dài một hói, như thể đã đắm chìm trong miền ký ức: “Nhớ lại năm đó, lão phu ta cũng là kẻ phong lưu, đi khắp nơi trong thiên hạ, Lại tự nhiên gặp được nàng ấy, nàng ấy là một nàng công chúa ngây thơ, từ đó ta dấn thân vào hồng trần, không tự mình thoát ra được!”
“Lúc đó, lão phu ta thấy nàng ấy là một nàng công chúa ngốc nghếch đến đáng thương. Rõ ràng là công chúa của một nước, nhưng lại thích du ngoạn chốn dân gian, cứu giúp những người cùng khổ, còn bị người khác ba lần bốn lượt bắt nạt, vậy mà nàng ấy có chết cũng không biết hối cãi!”
Trác Uyên nghe tới đây thì trầm ngâm một hồi, rồi hắn từ từ lên tiếng nói: “Tiền bối à, những tiểu cô nương ngây thơ ngọt ngào như vậy căn bản không biết được lòng người hiểm ác, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nếu như ta là người, ta sẽ nhanh chóng tìm cơ hội thoát khỏi nàng ấy, tránh để bản thân mình đắm chìm vào sâu bên trong!”
“Lão tử ta bằng lòng đắm chìm, ngươi quản được ta sao?” Lão già nát rượu đó cau mày lại, lão ta liếc nhìn hắn một cái.
Trác Uyên chỉ đành bất lực nhún vai, hắn không biết nên nói gì thêm, đã rất rõ rồi, lão ta đã đắm chìm vào trong đó rồi!
Lão già nát rượu đó khẽ hít thở một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục nhớ lại, gương mặt lão ta hiện lên muôn vàn sự tươi đẹp: “Nữ nhân như nước, còn nam nhân, có lúc cũng cần những nữ nhân như thế ở bên cạnh để an ủi tâm hồn. Tuy rằng có lúc nàng ấy ngốc nghếch quá, làm cho ta tức giận muốn bùng cháy, mà ta cũng vì thế mà dính lấy không ít phiền phức. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, chuyện đó cũng chẳng đáng gì, ai bảo lão tử ta tài giỏi chứ? Ta tình nguyện che chở nàng ấy, nên cứ che chở thôi!”
Vừa nghe thấy lời này, hai thiếu nữ liền nhanh chóng quay đầu sang nhìn Trác Uyên, trong lòng họ thấy chút khác lạ.
Trác Uyên bất giác sờ sờ mũi, hắn không biết làm sao đành nhìn sang chỗ khác.
“Nhưng mà sau này ta mới phát hiện, sức người có lúc cũng sẽ cạn kiệt, cho dù là lão phu ta, có lúc bị những lão già đó thách đấu, có lúc ta cũng lực bất tòng tâm!”
Đột nhiên, mắt của lão già nát rượu đó khẽ khép hờ lại, trong mắt lão ta bỗng lóe lên ý muốn giết người, lão ta nói: “Năm đó, quốc gia của nàng ấy có giặc ngoại xâm, mà môn phái hộ quốc của đế quốc đó, nhìn thấy đất đai không bị gì cả, cho nên họ cũng lười quan tâm, nhưng mà lại làm cho bá tánh nên biên giới chịu khổ. Nàng ấy thấy vậy nên lo lắng vô cùng. Ta bất chấp luật lệ cấm đệ tử của môn phái không được nhúng tay vào chuyện phàm trần, ta cũng giúp nàng ấy dẹp loạn mấy lần, nhưng ta đã bị môn phái hộ quốc của nước địch báo tội về Song Long Viên, sau đó thì bị ra lệnh gọi ta về môn phái. Không còn cách nào khác, ta bị gọi về môn phái để chịu phạt. Nhưng không ngờ lần biệt ly đó là biệt ly mãi mãi!”
“Cái gì, vị công chúa đó xảy ra chuyện rồi sao?” Trong lòng Vĩnh Ninh liền sốt ruột, nàng ta nhanh chóng lên tiếng hỏi, nàng ta đã thật sự đắm chìm vào việc lắng nghe câu chuyện này rồi.
Trác Uyên thấy vậy thì trợn trắng tròng mắt, nha đầu này, ngươi thật sự đến đây để nghe chuyện tài tử giai nhân chứ còn gì!
Lão già nát rượu đó nhíu chặt mày, lão ta tức giận gật đầu, gương mặt lão ta tức giận đến đáng sợ: “Những người đó thấy ta cuối cùng cũng bị điều đi, liền bắt đầu tiến hành kế hoạch thật sự. Họ vừa đánh ở biên giới, vừa phái người tiếp xúc với công chúa. Họ dụ dỗ nàng ấy, nơi đó dễ công khó thủ, chi bằng nàng ấy bỏ đi, lùi về phía sau ngàn dặm, ở nơi rừng núi hoang vu, dễ thủ khó công, hãy chọn nơi đó làm biên giới. Chuyện này có lợi cho bá tánh ở cả hai đế quốc!”
“Kết quả, nàng ấy cũng không thể chống lại sự mê hoặc đó, nàng ấy đã âm thầm đi trộm ngọc tỷ của hoàng đế, ký ước hiệp ước nhượng đất với phe địch. Nước địch cũng lợi dụng điều này để khiến binh tướng trấn thủ phải rút lui hàng nghìn dặm và chiếm giữ vùng lãnh thổ phì nhiêu đó. Đến khi hoàng đế phát hiện, thì đã không còn kịp nữa rồi. Lúc này đất đã cắt cho người ta rồi, môn phái hộ quốc vô cùng tức giận, bọn họ khiến cho dân chúng bất bình, đồng thời đuổi gia tộc bọn họ khỏi vị trí hoàng thất, nàng ấy cũng bị gán cho tội danh bán nước rồi xử chết. Đợi khi ta nghe được tin, lúc ta chạy đến, tất cả đều đã muộn rồi. Cái ta nhìn thấy chỉ là xác của nàng ấy; thứ tai ta nghe thấy chỉ là tiếng trách mắng của người dân đế quốc đó, và cả tiếng cười chê của người dân đế quốc đó…”
“Đây thực chất là một kế sâu hiểm độc nhầm vào cô nương ngu ngốc đó.. ờ không, vị công chúa đó chứ!”
Trác Uyên suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng nói, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh nhìn ác độc đó của lão già nát rượu kia, hắn liền thay đổi cách nói, tươi cười rạng rỡ: “Ừm, tiền bối à, ta có một câu nói không biết có nên nói hay không. Nếu như trong hoàn cảnh đó, ta mà là ngươi, thì cho dù có đối diện với cảnh đau khổ chết chóc, ta cũng sẽ dọa cho họ sợ trước, nói với bọn họ, nha đầu này được ta che chở rồi. Cùng lắm sau khi trở về môn phái, chịu thêm chút trừng phạt mà thôi, nhưng kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt.”
“Khi bọn họ nhìn thấy ngươi không bị ràng buộc bởi quy cũ, dĩ nhiên họ sẽ không dám tự tiện hành động hấp tấp, mà cũng không dám chú ý tới vị công chúa đó nữa. Nhưng mà khi môn phái có lệnh điều động, ngươi lại ngoan ngoãn quay về, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy ngươi là kẻ vâng lời, họ cũng không dám lấn lướt thêm, mà vậy thì cho dù sức lực của ngươi có mạnh hơn nữa, thì họ cũng sẽ thấy an tâm với ngươi. Họ biết có sự ràng buộc của các quy tắc của môn phái thì ngươi cũng sẽ không dám làm loạn. Chỉ cần ngươi động tay động chân, bọn họ liền lập tức báo cáo với Song Long Viên, đây chính là do họ đã nắm được điểm yếu của ngươi rồi, người lương thiện sẽ bị người ta bắt nạt. Chỉ cần ngươi bắt đầu giả vờ phát điên lên, thì bọn họ làm gì được ngươi nào?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất