Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Ta còn tưởng ngươi thông minh lắm chứ, hóa ra chỉ là một tên ngốc thôi. Sốt ruột thì được lợi gì hả?” Tần Phong Hi trừng hắn ta. Lúc nãy chỉ cần nàng chậm nửa giây nữa thôi là hắn ta đã bị con quái trùng kia cắn phải rồi! Không phải nàng đe dọa, nhưng bị quái trùng kia cắn thì không thuốc chữa thật! Lão đạo sĩ nói ông ấy đã nghiên cứu rất nhiều năm nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách giải! 

Dứt lời, nàng lại hít sâu rồi lặn xuống nước lại. Thiên Ảnh cũng nhanh chóng đi theo. 

Mỗi gốc rễ cỏ Âm Dương đều có một con quái trùng, nhưng đã bị Tần Phong Hi giết rồi. Thiên Ảnh thấy Tần Phong Hi cầm chủy thủ rạch một đường lên ngón tay mình rồi nhỏ máu tươi lên cỏ Âm Dương kia. Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. 

Cỏ Âm Dương thoáng chốc như sống lại, bắt đầu hút máu của Tần Phong Hi! Dường như Thiên Ảnh còn nghe thấy tiếng ừng ực như thể nó đang há miệng ra uống! 

Quái lạ đến mức hắn ta không thể nào tin nổi! 

Với tốc độ hút máu này thì nó sẽ hút bao nhiêu máu đây? 

Nhưng lúc này Thiên Ảnh cũng không biết phải làm sao, hắn ta không có cách nào giúp nàng cả, cũng không biết phải giúp thế nào. Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn ta cũng cắn rách ngón tay mình, đang định đưa tay qua thì Tần Phong Hi lại lắc đầu. 

Hắn ta cũng không dám tự ý hành động, chỉ biết nhìn cỏ Âm Dương tiếp tục hút máu nàng ồ ạt. 

Chốc lát sau, Tần Phong Hi mới rút tay về, cất chủy thủ đi rồi đào gốc cỏ Âm Dương kia lên. Thiên Ảnh nhận thấy cách đào của nàng khá đặc biệt, đào bên này rồi lại đào bên kia, giống như đang mò mẫm rễ của nó vậy. 

Quả thật việc này cần có kinh nghiệm, nhất định phải từng thực hiện thì mới học được chứ không thể chỉ cần nghe dăm ba câu là biết làm. 

Cuối cùng cũng đào cỏ Âm Dương ra được, nàng cho nó vào bình, nhân tiện chứa đầy nước rồi đậy nắp lại. 

Hai người ngoi lên mặt nước, bấy giờ Tần Phong Hi mới thở phào. 

Nhưng lúc này Thiên Ảnh lại không thốt nên lời, bởi vì mặt mày Tần Phong Hi trắng bệch! 

Nàng phải cần sự giúp đỡ của hắn ta thì mới leo lên hòn đá kia được. Sau khi trèo lên, nàng nằm vật ra, thở hồng hộc, không nhúc nhích nổi. 

Nếu chỉ là mất máu nhiều thì có lẽ nàng sẽ không đến mức kiệt sức đến vậy, vậy thì chắc chắn việc cỏ Âm Dương hút máu không hề đơn giản chút nào! Thiên Ảnh mấp máy môi, cuối cùng vẫn không hỏi. Hắn ta vốn trầm tính, là ám vệ nên chỉ phục tùng, chỉ thi hành mệnh lệnh chứ không nói nhiều, không hỏi nhiều. 

Mặc dù trong lòng Thiên Ảnh rất sốt ruột nhưng cũng nghĩ rằng trong tình huống thế này, dù sao cũng phải để Tần Phong Hi nghỉ ngơi mới được. 

Nhưng hắn ta lại thấy Tần Phong Hi run rẩy lấy một viên thuốc ra từ bên hông, cho vào miệng, sau đó ngoắc tay hỏi hắn ta: “Đi thôi, đưa ta ra ngoài. Ngươi vẫn ổn chứ?” 

Là một ám vệ ít nói, hắn ta cũng để ý việc bị người khác hỏi có ổn không. 

Đương nhiên là Thiên Ảnh vẫn ổn. 

Sau khi bay lên, đưa nàng ra khỏi hang động, quả nhiên trời bên ngoài đã sáng trưng. Để tiết kiệm thời gian, Thiên Ảnh dứt khoát cõng nàng, thi triển khinh công ra khỏi rừng. Khi họ ra ngoài cánh rừng, ánh mặt trời bắt đầu chói chang, nhưng đó lại không phải chuyện tốt với họ. 

Tần Phong Hi huýt sáo, Đạp Tuyết lập tức từ cách đó không xa phi tới, con ngựa của Thiên Ảnh cũng theo sau. 

Hai người leo lên ngựa, nhanh chóng phi nước đại về phía điện Cửu Tiêu. 

Tại phòng nghị sự của điện Cửu Tiêu, Lệ Tử Mặc ngồi ở chính giữa, nhìn những người đang quỳ ở dưới bằng gương mặt nặng nề, đôi mắt ngập tràn sự giận dữ. 

Người quỳ ở hàng đầu là Tằng Đình Minh và Tuyết Vệ. Đằng sau họ là các đại chủ sự khác trong điện Cửu Tiêu. 

Ban đêm, Tuyết Vệ và Tằng Đình Minh không được vào điện tam trọng nên quỳ bên ngoài phòng nghị sự, Thiên Nhất bẩm báo chuyện lại cho hắn. Ban đầu hắn không định quan tâm, nhưng cả hai người này đều bị thương nặng, cũng là hai người theo hắn lâu nhất nên Lệ Tử Mặc vẫn đến đây. 

“Đế quân, xin ngài hãy ra lệnh hai đội Giáp, Ất truy bắt gián điệp Tần Phong Hi!” 

Tằng Đình Minh tiếp tục lặp lại câu này. Y đã lặp lại câu này đến lần thứ ba, nhưng Lệ Tử Mặc chỉ đanh mặt nhìn y chứ không trả lời. Hay! Hay lắm! Mục đích để họ quỳ lại là buộc hắn ra lệnh truy bắt Tần Phong Hi! 

“Chủ nhân, Tần Phong Hi trà trộn vào điện Cửu Tiêu, phá hoại Thất Sát trận của Trà Sơn, thả Vương tử Tây Cương Tây Minh Viễn lên núi, giết mười một thủ vệ ở tù giam, làm Tăng Tướng quân và Hoa Thống lĩnh bị thương. Nếu Đế quân không có võ công hùng hậu thì hậu quả khôn lường! Sao Phá Vực ta có thể để một kẻ tội đáng muôn chết như vậy tiếp tục sống trên đời được?” Mặt mày Tuyết Vệ trắng bệch, trông chẳng có tinh thần chút nào. Dù vậy nhưng nàng ta vẫn cố chấp quỳ ở đó. 

“Ồ, vậy ngươi nói xem, bắt nàng ấy xong thì làm gì?” 

“Đương nhiên là giết rồi ạ!” 

eyJpdiI6IjRkYXRiRHBqelVKNGZtWWl4K2lkSWc9PSIsInZhbHVlIjoiWnVkYzlXYm5lR3g3Tm5MVDBBSXVOS05OY0hJZExXd3k5aEk2dFU2TFRiR1g4MXZlVkJ1WEVjWEdxMVlKU3YwOW4zeXNJRXIxT21tOENpcVR6WHhSNkM1V3pRSldZSEk0QmRCaDM4OXVBdTFsOW51VVBHaHhLTU1SUFEycnc1bWFnWnFBNE1JZE96RFlrTUtSdGVcL3RRUjhUZlJ2QkxyQ0t1RHl1NHVWbzFYV0tcL0Fwak53ZnJYSndEMDFsQk9oNlVMVGZLZzVKQmhQU2FHcVBVWDZVN1NsQ0FjZ0FQNnFzcUhXQmVxRUJhSzV5Znd3Z1JiNnJOcTQ5MGFOVndrVXF0YXV1UGlYaTdPRThiVUVuckFkVThZQTdVZlVcL3RtaHdET1wvc0lBaXd4RU1NPSIsIm1hYyI6ImViZGUxMTI5MWRhYzhmNWVjNjI2YzE1ZWIzNDEzZjNiOTNhNGQxMGEyOTQ0Y2M1ZDRkNjAyYjU0N2M3YThmMzUifQ==
eyJpdiI6ImtoQjZFTWNGUGlwaHlBQ1EzWmxpZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiSktra2l3OUZRT3M0RHBOYXNnOWhTZzZzeWJVZ0VTU3hDcUVvMFdpT3VFSGZwQUVTWkxpellKRXBnOVM0ZXlzeU91RDNcL25oQlcxdXlGMzlxRmJhbXh3MmdRc0RPTTZ1dlBIb2syeTB4VWVuWHJzdmNkaXZsdkpsb0hob3RqMkowaFZnZ050U0hvcnJVaDVTazRTNVBldzVESjluT2V3a2k4ejB2QXoreEhqTzV1dll2MDZJVDlBRDd6VWtOYWo4dnlHTklyUVdLclAwUkhtUVZpK04xSVBaUWlnbUdqaFVVUGNwWkFLbWd4T0ZzbzR4WEVCTWxjTVwvMWtpYkxpMllNbXc4TWhJMDVWNnJhWGRYUHJwRTVuanZxdElzcStxQlNBUEoxekVnWUdPcHF5WVJkOGdNQkZSWWZaeUlQWXNhRnJoTmRvVDFIZEUzcjVLczN5c0llRUNJQWRtZjY3MXhNMmt0Z3hkUWZFRnZGZWpmQUlwY1JqTCt0RXpZRVlwYnF0RVVBTFFoRTRya0duSXB1TmhcL3ozYTI2M2t3c2ZHU2NWUFhxN0dKVnRSN2xHT21HQUNFclllNVRrMDJtZzNlTkRnQ1RGQk9kRnJIWDVNWityRUlsY1h6QVg5UjhNWVFXQTFyNWVLc3Azc0JlSE5qb2pVekRBT0NZaE8zODJOeCtLdm1QZWNGT1dYb2E0ZndrVHN5VXV6NnJDNmphY0UyWnVMOFVuYkdubTVhK0JyenpZalJMWUFtR05rcjFBU05ocThXVHMzUGxWWk5hZXl2c0hzb1UyU2w3MHFuaGF0Y3hwZXhtWWtjcnFiMEo2SmVNOTZNXC9lWlJUd0M2MDVIeU9zalA2cTFGbEZFSjRaNmhxaG13SnpsajVaYzZxM3ZYbWRcL2d2Nlg2blFZVWVZQ1JoOTJMSFpSSlI5bDVabHBXYm0wTThyc1VkUktidkt3MThHaDNMNDJRd1RuVitVVjh3MWdqc0ZlYkc2V3RnYzVXcytGRGZUeFBzNlFERjROTWRjWjJxd0VGU3JDYzhLNWtHWGpUNmc5RTRoSFp0Skw0VEdxcUZWZndOb2pOYWFuRDNYTzNaellEdlREbk1Ldkt4ZDlrQ2tycXNkSHFuSG9HU2xEXC94SXdLbG5lcGJNQWZGT3VOWFE4cDkzN1prcGxSYlg5d1lPaVR1cjIrK1M0UmlxVkZjall6RXhCamFFXC9majZlcCt3Zz09IiwibWFjIjoiNTFiNjQ5YWUwZmZlM2MxYTFiNTZkYzI4NmM1YTYxNjQ0NzczMTA1ZGYyZThkMmY0ZjZkOGVhYTBjMmM2MmQ2MSJ9

Kẻ này tên là Quách Vĩ Trạch. Thuở xưa, khi Phá Vực mới chỉ là một thành trì nhỏ, hắn ta là quản sự trong phủ Thành chủ, sau đó Lệ Tử Mặc đánh hạ Phá Vực, hắn ta cũng góp công lao không nhỏ nên cũng trở thành một đại chủ sự trong điện Cửu Tiêu này.

Ads
';
Advertisement