Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Bình thường Quách Vĩ Trạch theo phe Tuyết Vệ, nhưng khác với Tằng Đình Minh đem lòng ái mộ Tuyết Vệ, hắn ta thích một nữ thị vệ dưới trướng Tuyết Vệ. Hơn nữa, Quách Vĩ Trạch cũng có tâm lý đứng về phía Tuyết Vệ nhằm đạt được lợi ích về sau, bởi vì nhiều người đều biết Tuyết Vệ sẽ trở thành một trong các Đế phi, lấy lòng nàng ta trước để sau này trở thành tâm phúc của Đế phi! 

Hắn ta thấy được Tuyết Vệ hận người tên Tần Phong Hi kia thấu xương, nên đương nhiên hắn ta cũng hùa theo, gán tội Tần Phong Hi càng nặng thì Tuyết Vệ sẽ càng đánh giá hắn ta cao hơn! 

Quả nhiên, sau khi nói xong, Quách Vĩ Trạch chú ý quan sát Tuyết Vệ thì thấy nàng ta hơi nhếch miệng. 

Quách Vĩ Trạch mừng thầm trong bụng, vui quá nên không còn nghĩ được gì cả, cũng không buồn xem sắc mặt của Lệ Tử Mặc mà nói tiếp: “Thuộc hạ chưa gặp Tần 

Phong Hi đó bao giờ, nhưng nghe nói nàng ta có ngoại hình quyến rũ, một kẻ như vậy mà làm thị nữ thì mất mặt Đế quân lắm ạ. Nhất định nàng ta đã là người phụ nữ của Tây Minh Viễn kia rồi, sao một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy có thể tồn tại bên cạnh Đế quân được chứ?” 

“Câm miệng!” 

Một tiếng quát đầy đanh thép cất lên, một chưởng phong quét tới ngay sau đó, đánh văng Quách Vĩ Trạch! 

Ưng Vệ và Nguyệt Vệ không khỏi cạn lời che trán. Mấy người này có bị ngu không? 

Trước đó, sau khi nghe Nhị Anh báo cáo, Ưng nhanh chóng đến điện tam trọng để bái kiến Đế quân. Sau khi ra ngoài, hắn ta không truyền xuống bất kỳ chỉ thị nào, như thế là đã chứng minh lập trường của Đế quân rồi còn gì? Vậy mà những kẻ này vẫn cứ ló mặt đến, lại còn giở trò quỳ hết cả đám để xin lệnh bắt người? 

Nghe Quách Vĩ Trạch nói xong, lửa giận bốc lên trong lòng Lệ Tử Mặc. Đặc biệt là khi nghe Quách Vĩ Trạch nói Tần Phong Hi đã là người phụ nữ của Tây Minh Viễn, còn đòi lột sạch y phục nàng, treo lên cổng thành, hắn chỉ muốn giết Quách Vĩ Trạch ngay tại chỗ thôi! 

Đó là thị nữ của hắn, là của hắn! Nàng rơi từ trên trời xuống, ngã vào lòng hắn, liên quan gì đến Tây Minh Viễn kia? Liên quan gì! 

“Bổn Đế quân nhắc lại lần cuối, Tần Phong Hi phụng lệnh bổn Đế quân ra ngoài làm việc. Các ngươi còn dám nghi ngờ nàng ấy nữa, Hoa Kiến Công, ngươi xem rồi làm đi, bổn Đế quân thấy họ muốn vào từng phòng giam của ngươi ở mấy ngày lắm rồi đấy!” Lệ Tử Mặc sa sầm nét mặt, tỏa hết uy áp khiến ai nấy cũng thấy áp lực và rùng mình. 

Nhưng rốt cuộc tại sao lại vậy? Đó chỉ là một thị nữ thôi mà! Có lẽ nàng cũng đẹp hoặc tính cách khá đặc biệt, xanh mơn mởn, nhưng âu cũng chỉ là một thị nữ mà thôi! Hắn phá lệ cho nàng vào điện tam trọng, phá lệ phong nàng làm Đại thị nữ cận thân là đã trao ân sủng cho nàng rồi, tại sao chứng cứ đã rõ rành rành như thế mà hắn còn bao che cho nàng nữa? 

Họ không hiểu! 

Nói hắn sủng ái nàng, nhưng hôm qua hắn lại cho nàng vào thủy lao, điều đó chứng tỏ Đế quân không sủng ái nàng đến mụ mẫm đầu óc. Nhưng từ trước đến nay, Đế quân chưa bao giờ sủng ái người phụ nữ nào cả! 

Người khó hiểu nhất là Tuyết Vệ. Nàng ta bị thương hai lần, cộng thêm tức giận trong lòng nên bây giờ nàng ta sắp ngất tới nơi. Nhưng không hạ lệnh bắt tiện nhân kia, 

lòng nàng ta lại khó yên! 

Tuyết Vệ ngẩng đầu nhìn Lệ Tử Mặc, biết ai đang nắm giữ trái tim hắn. Người đó không thể nào là Tần Phong Hi được, không thể nào! Lẽ nào đã bắt đầu có kẻ mở được cánh cửa lòng của hắn ư? Không, không, nàng ta không đồng ý! 

“Rõ, thưa Đế quân.” Hoa Kiến Công thở dài, nhận lệnh. 

Ở đây, chỉ có y và Ưng Vệ, Nguyệt Vệ là không quỳ. 

Mặc dù y cũng bị bắt, bị thương trong cuộc tấn công của Tây Minh Viễn nhưng y không đẩy trách nhiệm lên Tần Phong Hi. Dáng vẻ hời hợt phá trận của nàng vào chiều qua nhìn kiểu gì cũng không thể là gián điệp được! Tuy về sau làm đủ cách cũng không tìm được nàng, không biết nàng đi đâu suốt thời gian qua, nhưng Đế quân tin nàng thì y cũng tin. 

Những người này vẫn chưa nhận ra. Đế quân của họ tranh giành quyền lực từ năm mười ba tuổi, nếu hắn không biết nhìn người, dễ bị người phụ nữ che mắt thì sao có thể ngồi vào vị trí này được? 

“Các ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ ở đây đi.” Lệ Tử Mặc đứng lên, liếc xéo họ rồi phất tay áo, sải bước ra ngoài. 

“Chủ nhân...” 

Tuyết Vệ dõi theo bóng lưng hắn, cắn chặt môi dưới, che đậy sự căm hận nơi đáy mắt. Tại sao? Tại sao? Hắn muốn che chở tiện nhân kia, hắn không muốn giết nàng, còn nàng ta thì sao? 

Lệ Tử Mặc đi mà không ngoảnh đầu. 

Để lại những kẻ còn quỳ trố mắt nhìn nhau. 

Nguyệt Vệ nhìn họ, im lặng một hồi rồi lạnh nhạt cất lời: “Đế quân quản lý Phá Vực chưa đến một năm, hầu hết chư vị đều là thành viên gạo cội của nguyên phủ Thành chủ hoặc người trong Phá Vực, sau này tin phục uy thế của Đế quân nên mới trở thành thuộc hạ của Đế quân. Một năm có thể chưa đủ dài để các ngươi hiểu Đế quân, nhưng nhiều việc vẫn nên suy nghĩ cho kỹ thì hơn.” 

Con người Đế quân ghét nhất là có kẻ quỳ xuống, uy hiếp hắn đưa ra bất kỳ quyết định gì. 

eyJpdiI6IlwvRGpXT2NhWEU2dngzaXF0MzVtTGZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlorRVRyNTNXa0NJenlJNUFmOWZuUHN1MzZwMTJMRndlcXNIWWpYdmlwTDkza0RKbUFRMm45emdwZHhDekJha04xOHBvc0h6QWpcL09CUkRqS2JqcDByaEpWdEF2WmhJWkMxMlRDdkpVb1RyZE5jNGtIK0hoSDJtNDFXREc3MU5ldENSK2xqamlBWjdcL25cL2s4d0lVNWlJQllqVWFQRGQ3RzEwcUpkaGhZWlBzYVdVV1JlZmpUS1U0VnhMdGpTTUpFOWpnWHloSXhhN3BcL001MW9lcng4ZzdMSWRwK3VLcnpYZEQyU0tZWWljT1wvVGtwK284eU8yRDRKK3ZKMFh5ZDd4RXFGa1JKTGpcL2hHRVc2RlQySmY0VkVNdlF2YXFvVTNGcmZvUEFMV0k2dTI2WCtBRjM2S2R1TEhEc3ZpdjJyNFwvNlFJVUgrMWt1MnExXC9tS0JFM2pSdXg0U3JvMWhPOEd5U3FFYVB6Y1hIcWxrYzIrNThxZlg4WHY5K2tGSHhEdTd6Mzd1b2J4XC8yRTFoOGw3WTU3bDJ5Nk9GN3Ixa3VOZnJLU3FtcHhtNXdYSHNGZHBKYkxjV2RjemVRQ2JoQm1sY3R1YU9aMlRkM0VBTW5zRWZBR3NIeFwvQXc1NHRpNlBMbzAwSDAwUVwvMlFhR2pMeFVPXC9VaDZCSWZVVVkzODdmOElNQzFvQm1YQnRLcW9BZnZNb1ZxVUdJTnhvbTdleFpBQlpNWXlYRHExaGU4TT0iLCJtYWMiOiI0YWUyNzYyYmIxMTcyYmE0MDdhMWE2NjQ0NjY2MTdiYTJiOGJhMTY0NDVjNjk0YTMxZDY4MTg0NzgzYjQ0MDIwIn0=
eyJpdiI6IjA1aDdBUEE3ZDMycm44K01xVFRRQlE9PSIsInZhbHVlIjoiRDM2NVBJZVF3MVpkbjFPY3g2Z00xZVNDSWl2RmdJMHBzUlIzK1JQOUR3RHAyckZVcVNDTzRPYzVpTFBGR2lJbVRFRTRaK0N5dllRU0ViVzRWQXhZRnF4SnJJT2d1ZEZUaHMrUG9QQktTMjNuZVJySDYwVVRXM2JnYnlocjM0Q3JPRmlwQjMzN1l6TEhHOWJqNjcxWHp3MjlrSlRLTkIzNG15bzhtNWVEbFQrM2hJM0dnQjNiV3cyUFhnMkJvYVRiVDRHSkpqK1p3UXdQRTdHQUVcL251VGRtaU55OE5OamdzeHpweStmOEhYeDA9IiwibWFjIjoiMTYzMGU2ZTIzZjYxNzU2ZGEwOWU4MDBkNmNhODY1NjVmODdiMTY1ZGE2ZTRkNTNiYzgwODA5N2QyNDY0NDYwOSJ9

Đáng lẽ nàng ta phải là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Lệ Tử Mặc mới đúng! Cái bóng mờ ảo gì đó tồn tại thì thôi không nói làm gì, nhưng dựa vào đâu tiện nhân không biết từ đâu chui ra này lại nhận được đãi ngộ này chứ?

Ads
';
Advertisement