“Nếu ta xảy ra chuyện gì trong lúc giật cỏ Âm Dương, ngươi phải lấy cái bình này đựng nước ở đầm, đặt cỏ vào bình rồi mang về. Bởi vì nếu không có nước này, cỏ Âm Dương sẽ héo trong vòng một canh giờ, cỏ bị héo sẽ vô dụng. Còn nữa, sau khi trở về, ngươi đưa nó cho Thần y. Ta đã viết các bước giải chú thuật vào đây rồi, ông ấy không giải được đâu, tìm một người phụ nữ phối hợp với ông ấy, phương pháp ta cũng có viết trong đó rồi.”
“Vì sao trước khi đi, Tần cô nương không nói trực tiếp với Thần y đại nhân luôn?” Thiên Ảnh thắc mắc quá phải hỏi.
Tần Phong Hi lại bĩu môi, không trả lời câu hỏi này của hắn ta.
Nàng biết trả lời thế nào đây? Lẽ nào nói không hiểu sao nàng có linh cảm nếu mình dặn dò những thứ này ở ngay điện Cửu Tiêu, người khôn khéo như Lệ Tử Mặc chắc chắn sẽ đoán được chuyến đi này lắm rủi ro, khi đó hắn sẽ không cho nàng đi ư?
Đúng vậy, nàng không biết tại sao, nàng chỉ chắc chắn nếu biết có rủi ro thì hắn sẽ không cho nàng đi.
Nhưng nàng buộc phải là người đào cỏ Âm Dương này, bởi vì rất khó để nàng dạy những người khác cách đào cỏ Âm Dương. Không có kinh nghiệm, nàng sợ sẽ lãng phí thời gian mà không có kết quả gì.
Những gì nên nói đã nói, Tần Phong Hi không nói nhiều nữa, cứ thế nhảy xuống đầm luôn.
Nàng chắc chắn ở Phá Vực có đầm nước lạnh, vì lão đạo sĩ từng nói với nàng rằng, trong thế giới mà ông ấy kể lại, biển rất khó thấy nhưng đầm nước lạnh thì lại nhiều vô kể. Hơn nữa, mỗi đầm nước lạnh luôn có một vài bảo bối, nếu gặp được, tìm cẩn thận thì chắc chắn sẽ có thu hoạch mới. Nhưng rủi ro tồn tại song song với thu hoạch, nếu nàng không sợ thì có thể xem đây là một hành trình tìm báu vật.
Nước ao đầm trong veo nhưng rất lạnh. Mặc dù đang là đêm mùa hè nhưng đây là nước ngầm, không biết đã khuất ánh mặt trời bao nhiêu năm nên lạnh ngắt. Lặn trong nước, nàng mở to mắt, bơi về bên cạnh như một con cá chuồn.
Có cây đuốc trên tảng đá chiếu xuống, tuy dưới nước khá tối nhưng không đến mức chẳng thấy gì.
Đầm nước không có cá, bèo cũng không nhiều, dưới đáy là cát.
Thành đầm đã nằm ngoài phạm vi ánh sáng chạm đến, nhưng Tần Phong Hi chưa bao giờ dựa vào mắt để tìm cỏ Âm Dương. Nàng dứt khoát nhắm mắt, cảm nhận sự dập dờn của nước.
Thỉnh thoảng nàng phải ngoi lên mặt nước để lấy không khí.
Muốn tìm cỏ Âm Dương không phải dễ. Họ đã tìm trong nước được nửa canh giờ.
Tần Phong Hi còn chưa thấy gì mà Thiên Ảnh đã bắt đầu bồn chồn không yên, bởi vì họ cần thời gian để quay về, bây giờ có lẽ trời sắp sáng rồi, nếu vẫn không tìm được thì Đế quân...
Tâm trạng căng thẳng làm hắn ta hơi nóng ruột.
Thiên Ảnh chống tay lên thành đầm. Hắn ta đã gần hết hơi, nhưng vì muốn kiên trì thêm một chút nữa, tiết kiệm một chút thời gian nên tiếp tục nín thở.
Lúc này, ngón tay Thiên Ảnh chạm phải một thứ mềm mại. Hắn ta tập trung nhìn vào, thấy được bóng dáng của một gốc cỏ, trông rất giống cỏ Âm Dương mà Tần Phong Hi vẽ cho hắn ta xem! Lòng thầm vui mừng, hắn ta sờ nó để chắc chắn hơn, nhưng không ngờ thành đầm bên cạnh mềm quá, hắn ta bất cẩn lọt tay vào phần
gốc của gốc cỏ.
Thiên Ảnh thầm giật mình, nhớ đến lời dặn dò của Tần Phong Hi rằng không được tự ý chạm vào phần gốc! Con quái trùng kia thích bám trên rễ cỏ Âm Dương!
Đúng lúc này, hắn ta đột nhiên thấy một tia sáng lóe lên trong đất, nom như ánh sao vậy!
Thiên Ảnh ngẩn người, không biết thứ đó là gì. Nhưng ngay sau đó, cánh tay căng chặt, hắn ta nhanh chóng rút tay về. Ngay khi Thiên Ảnh rút tay ra, ánh sao kia lại bám theo ngón tay hắn ta như thể muốn bám vào!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một tia sáng sắc lạnh lóe lên, một thanh chủy thủ gọt ánh sao đó đi!
Sau khi bị gọt, ánh sao lại sáng hơn hẳn lúc nãy, chiếu sáng một vòng nhỏ xung quanh. Bấy giờ Thiên Ảnh mới thấy rõ hình dáng của thứ đó. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn ta đã suýt quên mình đang ở dưới nước, quên nín thở mà hít một hơi thật sâu! Thứ đó nào phải ánh sao gì, rõ ràng là một con sâu béo màu đen! Đầu nó có một con mắt quái lạ, ánh sao ấy được phát ra từ mắt nó!
Lúc này, hắn ta bỗng chốc nhận ra đây nhất định là con quái trùng mà Tần Phong Hi đã nói trước đó!
Suýt thì, suýt thì hắn ta bị cắn rồi!
Giờ phút này, Thiên Ảnh không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì. Hắn ta được Đế quân phái đi, hắn ta đã sẵn sàng bảo vệ Tần Phong Hi rồi, vậy mà bây giờ lại được nàng cứu, được một cô gái yếu đuối mà hắn ta cho là không có võ công cứu!
Thiên Ảnh lấy được hơi thở thì nói với Tần Phong Hi ngay: “Cảm ơn ân cứu mạng của Tần cô nương”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất