Thiên Ảnh là kiểu người mặt đơ, giọng điệu cũng đều đều không chút cảm xúc: “Bẩm Tần cô nương, đây là những tảng đá thải và mảnh vụn từ lần đổ thạch trước đó trên Phá Vực. Có người nghĩ đổ đá thải vào đây thì có lẽ nhiều năm sau sẽ tiếp tục sinh ra ngọc.”
Đổ thạch? Tần Phong Hi sửng sốt.
Kiếp trước nàng không xa lạ gì với đổ thạch, nhưng không ngờ ở đây cũng có: “Vậy trong thành Phá Vực có nhiều nơi đổ thạch không?”
“Cái này thì thuộc hạ không rõ.”
Tần Phong Hi lắc đầu. Cũng phải, nàng cũng không thể vừa nhắc đến cái này là đã quên ngay việc chính được.
Các tảng đá thải kia đều chất đống ở vòng ngoài, sau khi đi vào sâu thêm, họ không còn thấy chúng nữa, dù sao thì xe ngựa không thể vào đến đây được. Tuy nhiên, điều làm nàng thấy kỳ lạ là chỗ đá thải kia đều vỡ vụn, về cơ bản đều là đá vụn cả. Điều này chứng minh gì? Chứng minh mỗi hòn đá họ đều muốn cắt đến tận cùng, chứng minh những người chơi đổ thạch trong thành, ít nhất là những người vận chuyển đá thải chỉ ở mức trung bình về kỹ năng đặt cược đá và kỹ năng cắt đá. Nhận thấy rõ điều đó, một sáng kiến dâng lên trong lòng Tần Phong Hi. Nàng có mang theo thẻ ngân hàng cũ và một ít tiền mặt, nhưng đâu có tác dụng gì tại thế giới này đâu?
Theo lời Nhị Linh, nàng biết rằng tiền tệ được lưu thông ở thế giới này cũng là vàng, bạc và đồng, một số ngân hàng tư nhân có cung cấp ngân phiếu. Tuy nhiên, Nhị Linh cũng cho hay những người quyền quý còn sử dụng một loại tiền tệ khác, hình như là ngọc cao cấp gì đó, nhưng đó không phải là thứ mà một thị nữ như Nhị Linh có thể tiếp xúc tới.
“Sắp đến chưa?” Ở ngoài không thấy được cánh rừng này rộng lớn đến thế, họ đã đi được gần nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa đến nơi, mà cũng chưa ra khỏi cánh rừng này nữa.
Vừa dứt lời, Thiên Ảnh chỉ về phía trước: “Đến rồi, là chỗ đó”
Tần Phong Hi nhìn về hướng hắn ta chỉ. Đó là một cái hố sâu bị bãi cỏ cao vút che lấp. Nếu không có Thiên Ảnh dẫn đường thì phải mất rất nhiều công sức để tìm được
nơi này. Người bình thường khéo còn không phát hiện được, trừ khi ai đó bất cẩn ngã xuống.
“Tần cô nương cầm đuốc đi, thuộc hạ sẽ dẫn cô xuống.”
Tần Phong Hi đoán chỉ có thể nhảy xuống từ cửa hang động. Nàng không biết khinh công, đúng là khá rắc rối.
Nàng cầm đuốc, Thiên Ảnh nói ‘xin đắc tội rồi nắm lấy cánh tay nàng, mang nàng nhảy xuống.
Giữa không trung, Tần Phong Hi cũng giơ đuốc nhân cơ hội quan sát cái hố này. Hố không lớn lắm, đường kính tầm ba mét. Vừa nhảy xuống, nàng đã cảm nhận được một làn gió mát rượi, bên dưới là một đầm nước màu xanh lấp lánh.
Có một tảng đá xem như bằng phẳng ở chính giữa đầm nước, đúng lúc quay lên cửa hang. Nếu có người bất cẩn ngã xuống thật thì rất có thể sẽ rơi ngay trên tảng đá ấy, có giữ được tính mạng hay không thì rất khó nói.
Đúng là một tảng đá có vị trí quá bất thường!
Thiên Ảnh đưa nàng rơi trên hòn đá kia rồi lập tức buông tay ra, lùi lại một bước, mím chặt môi, vẻ mặt như muốn nói rằng nhiệm vụ của mình tạm thời đã hoàn thành, tiếp theo chỉ trông cậy vào nàng nữa thôi. Thấy Thiên Ảnh như vậy, Tần Phong Hi nghĩ nếu nàng muốn trò chuyện thì chắc cũng làm khó hắn ta lắm, thế là nàng nhún vai, mặc kệ hắn ta, tranh thủ đi tìm cỏ Âm Dương kia.
Tần Phong Hi lấy tay nải trên lưng xuống, đặt lên đá. Tảng đá này cho phép khoảng ba người đứng ở trên, không lớn lắm. “Xuống nước thôi, ngươi biết bơi chứ?”
Hai người cùng nhau xuống nước tìm tất nhiên sẽ nhanh hơn là một người, chẳng lẽ hắn ta tưởng cứ thế là xong nhiệm vụ rồi à?
“Thuộc hạ biết bơi.” Ban đầu Thiên Ảnh sợ mình không biết hình dạng của cỏ Âm Dương kia thế nào mà tìm, nhưng khi Tần Phong Hi lấy một tờ giấy ra rồi cầm bút vẽ vài đường ra một gốc cỏ đưa cho hắn ta, hắn ta khá ngạc nhiên trước tài hội họa có thể thoăn thoắt vẽ một thứ ra hình ra dáng chỉ với vài nét bút của nàng. Thiên Ảnh dám khẳng định rằng, chỉ cần thấy được gốc cỏ Âm Dương kia là mình sẽ nhận ra ngay.
“Ngươi bơi bên này, ta bơi bên này. Cỏ Âm Dương thích mọc ở góc nên ngươi đừng tìm giữa đầm mà hãy tìm trên thành đầm. Còn một chuyện nữa, thường sẽ có một loại quái trùng bám trên phần gốc của cỏ Âm Dương, ngươi phải cẩn thận, đừng để bị cắn phải. Nếu bị cắn thật... Nàng ngập ngừng, Thiên Ảnh chờ nàng nói tiếp.
Tần Phong Hi nhìn hắn ta: “Nếu bị cắn thật thì đó là số của ngươi rồi. Kiếp sau đầu thai hãy chọn nghề cho đúng, đừng làm ám vệ của người ta nữa nhé.”
Thiên Ảnh thầm giật mình, cuối cùng cũng có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng ấy.
Lúc ở trước mặt Đế quân, nàng nhắc đến cỏ Âm Dương này với điệu bộ như thể dễ lấy được lắm vậy, chỉ cần có đầm nước lạnh là xong, không hề nguy hiểm chút nào. Hóa ra thực chất nó nguy hiểm đến mức có thể đe dọa đến tính mạng! Vậy mà nàng lại không nói rõ với Đế quân!
“Xin Tần cô nương hãy chờ ở đây, thuộc hạ xuống tìm cỏ Âm Dương thôi là được rồi.”
Tần Phong Hi hiểu ý hắn ta, hắn ta cho rằng việc này có thể đe dọa đến tính mạng, sợ nàng gặp biến cố, không có ai về giải chú thuật cho Lệ Tử Mặc, nên nếu phải hy sinh thì chỉ cần hắn ta hy sinh thôi.
Nhưng nàng lại mỉm cười, lắc đầu: “Ngươi có ý tốt, nhưng thực tế tàn khốc lắm. Sau khi tìm được cỏ Âm Dương, ngươi đừng đào nó ra, vì ngươi không biết cách làm đâu. Ngươi cứ quay về nói với ta, ta sẽ tự tay đào.”
Bởi vì những lời Tần Phong Hi nhắn nhủ với hắn ta tiếp sau đây chẳng khác gì lời trăn trối để phòng hờ bất trắc xảy ra cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất